Tôi vội vàng đỏ mặt né tránh: “ Này. Lạc Mộ Thâm, nhiều người thế này, anh muốn để bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta thân mật thế này sao?”
Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai ra vẻ chẳng có chuyện gì: “ Có gì là không được chứ? Lại nói, anh vốn dĩ là muốn tuyên bố mà. Anh muốn tuyên bố bá quyền của mình mà.”
“ Hứ. Anh quả thật đúng là chủ nghĩa bá quyền.” Tôi đỏ mặt lẩm bẩm nói.
“Anh làm thế gọi là cắt đứt đường rút lui của em, em đừng nghĩ có thể bỏ chạy được cùng kẻ khác.” Lạc Mộ Thâm nói khẽ bên tai tôi, “ Bố anh ở bên kia, anh dẫn em đi gặp ông ấy.”
“....... được thôi...........” tôi thật sự rất hồi hộp.
Trời đất ơi, cuối cùng tôi phải gặp phụ huynh rồi, tôi hào hứng xúc động khiến tim mình như đập loạn lên, dường như sắp nhảu từ trong mồm ra rồi, tôi vội vàng ngậm chặt mồm lại.
Lạc Mộ Thâm kéo tôi đi, có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Kiến Ba, lúc này Lạc Kiến Ba đang chuyện trò vui vẻ với mấy người bạn, nhìn thấy chúng tôi đến, mấy người có tuổi đó cười nói: “ Ồ, Mộ Thâm, đây là......”
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn sang tôi, tôi càng run hơn. Cảm giác hai tay không biết để đi đâu, giống như là mắc bệnh Parkinson chân tay cứ run cầm cập vậy, Lạc Mộ Thâm khẽ cười, nắm chặt lấy tay tôi.
Tay của tôi được nắm trong tay của Lạc Mộ Thâm, lúc này tôi mới cảm thấy an tâm hơn một chút, ôi, tôi thật sự là đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535200/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.