Tôi không thể nói xấu Trần An An trước mặt Lạc Mộ Thâm, mặc dù Trần An An luôn cho rằng tôi bất nhân bất nghĩa, nhưng, tôi nghĩ lại dù sao chúng tôi trước đây cũng đã từng là bạn tốt, thật sự không thể cạn tàu ráo máng với người ta như thế, chỉ là sau này ít nói chuyện mà thôi, người ta quay lại toà nhà tập đoàn, nếu như tôi nói thêm vào trước mặt Lạc Mộ Thâm, không để người ta quay về, như thế cũng cảm thấy không thoải mái lắm?
Nếu như tôi là người như thế, đến bản thân tôi cũng coi thường mình.
Nghĩ đến đây, tôi thư thái nói: “ Em chỉ là hơi giật mình, bố anh lại trẻ trung như thế, chăm sóc bản thân quá tốt, cực kỳ có sức cuốn hút của đàn ông, sự vững vàng và trưởng thành đó, bất chợt nhìn thấy, còn cho rằng đó là anh trai của anh ấy chứ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi.” Tôi khẽ nói.
“ Sao thế? Thích rồi sao? Thích vẻ cuốn hút chín chắn của bố anh rồi sao? Anh nói em Tô Tư Nhuỵ, em như thế là không đúng đâu. Em lúc nào cũng nói anh, tại sao anh thấy em cũng bắt đầu phong lưu rồi đó? Nhìn thấy người đàn ông trưởng thành là bị mê muội rồi, anh ghen rồi đấy.” Lạc Mộ Thâm cố ý nói.
Tôi lấy hết sức đập vào tay anh ấy một cái: “ Anh nói linh tinh cái gì thế? Em chỉ nói thế mà thôi, ai nói là thích bố anh, em khen ngợi bố anh còn hơn là hạ thấp bố anh có được không? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535192/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.