Buổi trưa, Lạc Kiến Ba bọn họ ở lại công trường ăn cơm trưa cùng mọi người, đương nhiên, Trần An An cũng thay bộ quần áo lao động ra, thay bằng bộ quần áo công sở của mình.
Công trình dự án bây giờ đã có phòng riêng thay đồ vệ sinh cho các kiến trúc sư và lãnh đạo thư ký, cho nên, mọi người không cần giống như ông bà nông dân sau khi làm ruộng về nhà nữa.
Khi Trần An An đã rửa ráy sạch sẽ bụi bặm xuất hiện trước mặt mọi người, tôi tin rằng Lạc Kiến Ba và Lạc Mộ Phong đều ngạc nhiên sững sờ một chút, tại vì Trần An An đã cởi bỏ bộ quần áo lao động, trông giống như một bông hoa bách hợp yêu kiều duyên dáng vậy.
Mái tóc dài mang theo vài giọt nước ướt xoã trên vai, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt sáng ngời có thần, thân hình duyên dáng yểu điệu.... giống như bông hoa được điểm sương mai vào sáng sớm, khác hoàn toàn với hình ảnh đầy bụi đất lúc ở công trường của cậu ta khi nãy.
“ Thì ra Thư ký Trần lại là một người đẹp khiến người khác phải rung động thế này.” Lạc Mộ Phong vẫn cười nhẹ nhàng, nụ cười của anh ấy, thật sự giống như gió xuân tháng 3, êm dịu.....
Trần An An hơi ngại ngùng cúi đầu xuống, đầy vẻ thẹn thùng nói: “ Lạc Tổng quá khen, tôi chỉ là một người con gái vừa tốt nghiệp mà thôi, tôi là bạn học của thư ký Tô, trung học đại học đều là bạn học, chúng tôi đều tốt nghiệp ở đại học A. Chúng tôi cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535191/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.