“ Vâng, cháu đến rồi, ngại quá, để bà nội đợi lâu rồi.” Tôi vội vàng nói.
Lão Lạc cũng ngẩng đầu lên, cười nhìn tôi, nhất thời, tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhìn tôi, trong mắt anh ấy, ánh lên nét vui mừng, ánh lên vẻ tán thưởng.
“ Tối qua cháu ngủ có ngon không?” Lão Lạc cười híp mắt hỏi, có lẽ bà muốn bế chắt từ rất lâu rồi, hận không thể gả ngay lập tức cho Lạc Mộ Thâm, lập tức sinh cho bà một cháu chắt vừa trắng trẻo vừa bụ bẫm.
Cho nên, dù cho chỉ là bạn gái, bà nội cũng hết sức tán thành tôi và Lạc Mộ Thâm ngủ với nhau. Thậm chí, bà còn mong tôi lập tức có thai ấy chứ.
Tôi đoán bà bây giờ nhìn bộ dạng của tôi, mặc dù là hiền hậu vạn phần, nhưng chắc chắn trong đầu đang nghĩ tối qua tôi và Lạc Mộ Thâm lăn lộn trên giường như thế nào cho mà xem.
Tôi nghĩ đến việc tối hôm qua, không kiềm chế được tai đỏ bừng lên, “ Vâng, cháu ngủ rất ngon ạ.”
Bà Lạc vừa nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đó của tôi, lập tức hài lòng cười, nhìn cháu trai của mình với ánh mắt khen ngợi, dùng ánh mắt để bảo cho anh ấy rằng cháu làm rất tốt! Đồng thời động viên anh ấy, tiếp tục tiến lên.
Lạc Mộ Thâm làm như không có chuyện gì cầm một miếng bánh gato, liếc mắt nhìn tôi, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì có lẽ tôi đã bị anh ấy giết một vạn lần rồi.
“ Nhuỵ Tử, sau này ở đây chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535187/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.