“ Anh biến đi.” Tôi vội vàng lấy chăn kéo lên người, giống như một con nhộng vậy, “ Dạ Thiên Kỳ, nếu như anh dám qua đây, tôi vặn đứt thứ đó của anh đấy.”
“ Hừ, vừa nãy vẫn còn giống như Lâm Đại Ngọc đáng thương, ngoắt một cái đã thành bà chằn rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tôi dữ dằn nói: “ Tôi cảnh cáo anh, Dạ Thiên Kỳ, nếu như anh nửa đêm dám mò qua đây, tôi cắt đứt của anh đấy!”
Tôi làm tư thế dùng kéo cắt.
“ Sao mà dám chứ? Không phải nói rồi sao? Anh không phải Liễu Hạ Huệ mà làm trò nhố nhăng đâu.” Dạ Thiên Kỳ vừa cười vừa đi về phía phòng của mình, “ Anh đi ngủ đây, Nhuỵ Nhuỵ, nửa đêm em đừng mò sang chỗ anh nhé!”
“ Đi chết đi!” tôi lấy chiếc dép hầm hầm ném về phía cửa, tôi nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy của Dạ Thiên Kỳ.
Tôi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong ngày, vừa nghĩ vừa khóc, dần dần tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi lại mơ thấy Lạc Mộ Thâm với đôi mắt sâu xa buồn bã đó......
Cả đêm này, tôi ngủ cũng không ngon, trằn trọc, lật đi lật lại, không biết đến lúc mấy giờ, tôi dụi dụi mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng rồi.
“ Được rồi?” Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp mê người của Dạ Thiên Kỳ, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng và chiếc quần bò màu xanh nhạt mới mua, cười hì hì bưng đĩa đựng đồ ăn sáng tao nhã đứng trước mặt tôi.
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535157/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.