“ Cho nên, mặc quần áo trắng em nhất thiết phải lái xe của anh cho em, nếu không em lại chen lên xe bus? Mua quần áo trắng cho em, là để em không chen nổi xe bus.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Cứ như thế, tôi bị Dạ Thiên Kỳ kéo đi mua các loại quần áo, các loại áo khoác, các loại quần, các loại ủng, các loại áo lông, hầu như Dạ Thiên Kỳ mua mỗi bộ quần áo đều mua cho tôi một bộ gọi là quần áo tình nhân, tính đến nay, Dạ Thiên Kỳ mua quần áo gì thì tôi cũng có một bộ như thế.
Thật là phiền phức quá đi, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào.
“ Hì Hì, như thế, chúng ta ra ngoài, người khác vừa nhìn đã biết chúng ta là một đôi tình nhân.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Ma mới là tình nhân của anh.” Tôi lấy hết sức lườm hắn ta, con ngươi như sắp bắn ra ngoài rồi.
Đi lượn cả một buổi sáng, trên tay của tôi đều là túi lớn túi bé, Dạ Thiên Kỳ đương nhiên quan tâm giúp tôi xách, may là tại trung tâm mua sắm có phục vụ khách Vip, cho nên chúng tôi mua những đồ này, trung tâm đều mang đến tận khách sạn cho chúng tôi.
Nếu không thật sự tôi mệt không chịu nổi nữa.
Mua sắm, cũng là việc lãng phí thể lực. Cũng không biết Dạ Thiên Kỳ là người đàn ông kiểu gì, tại sao lại thích đi mua sắm thế chứ?
Tôi còn cho rằng chỉ có con gái mới thích mua sắm chứ!
Dạ Thiên Kỳ cẩn thận nhìn những túi đồ trong tay, lẩm bẩm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535151/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.