Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi, thấp giọng nói: “ Rút cuộc Lạc Mộ Thâm đã làm gì, để khiến em đau khổ, rời bỏ thành phố A nhứ thế.”
Anh ta không biết, anh ta chỉ biết là, tôi đã bỏ đi rồi.
Tất cả những gì xảy ra giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, chỉ có tôi, Lạc Mộ Thâm hai người trong cuộc biết, không biết là Lưu Tử Gia trên trời có biết hay không.
Ngoài ra, chẳng có ai biết cả.
Tôi lại thở dài: “ Kệ đi, anh đừng hỏi nữa, anh chỉ cần biết, tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm nữa, cho dù có làm thư ký của anh ta.”
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi: “ Anh đã nói rồi mà, em dời bỏ anh ta là một việc tốt, Nhụy Nhụy, anh ta không phải là người tốt, ở bên cạnh anh ta, em sẽ bị tổn thương thôi, em ở bên cạnh anh, mới là đúng đấy, anh không biết anh ta đã làm những gì với em, anh chỉ biết anh ta chắc chắn sẽ khiến em phải đau lòng, thực sự anh không biết là nên cảm ơn hay oán hận anh ta nữa. Nói cảm ơn là bởi vì, anh cảm ơn anh ta không còn làm phiền em nữa, để anh có thêm cơ hội; nói oán hận, là bởi vì anh căm thù anh ta đã làm tổn thương em, anh căm ghét bất kỳ ai làm tổn thương đến em, anh không muốn em phải chịu khổ đau, anh chỉ thích em cười thôi.”
“ Xí,” Tôi chớp chớp mắt, “ Dạ Thiên Kỳ, anh đừng nói như thế được không? Bây giờ tôi đang rất vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535150/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.