“ Ôi trời đất ơi, không phải là anh đi cướp đồ ăn vặt ở siêu thị đấy chứ?” tôi vừa nhìn những đồ ăn vặt đó, vừa cứng họng líu lưỡi nói, “ hay là anh muốn bán hàng tạp hoá ở thành phố S?”
“ Mở siêu thị đồ ăn vặt mà?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ đều là mua cho em cả đấy, em không phải thích ăn nhất socola sao? Cho nên mua cho em các loại socola, em có thể yên tâm mà ăn no căng bụng, anh nghĩ cũng không thể lúc nào cũng ăn socola, đến lúc đó trên mồm em sẽ mọc mụn socola đấy, răng cũng hỏng hết, lúc đó em lại trách anh, cho nên, anh lại mua thêm các loại đồ ăn vặt khác, đến lúc đó, buổi tối em có thể vừa xem tivi vừa ăn, vui biết bao nhiêu.” Dạ Thiên Kỳ nằm trong chăn của tôi lật lật người, nghiêng đầu sang một bên, nhìn tôi cười nói.
“ Thánh mẹ Maria ơi, anh thật quá lợi hại, nhiều đồ ăn vặt thế này, tôi nghĩ nếu như tôi ăn hết, có thể đi làm răng sứ được rồi, vì răng lợi hỏng hết cả rồi, tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh không phải muốn hại tôi chết từ từ sao?” tôi hạ thấp Dạ Thiên Kỳ như thế, trong lòng có cảm giác ấm áp hơn.
Có lẽ là tại vì một mình cô đơn ở thành phố S này, không ai thân thích, cho nên, một lần nữa đón nhận sự ấm áp của Dạ Thiên Kỳ như thế, trong lòng tôi thật sự.......
Không thể không nói, Dạ Thiên Kỳ đối với tôi thật sự rất tốt rất tốt.
Tôi ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535141/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.