“ Nhiều lời, thế thì không cần tiền sao? Tôi lấy đâu ra tiền? Tôi có thể nói cho anh biết tôi bây giờ chỉ còn thừa ra có ba trăm tệ không? Còn chưa có lương nữa! Anh không biết mỗi ngày tôi đi chợ đều phải mua rau nát của người ta?” Tôi lẩm bẩm nói, “ Hơn nữa, leo thang bộ còn rèn luyện sức khoẻ, tôi coi như là mình đang đi phòng tập thể dục.”
“ không có tiền em có thể nói với anh, muốn bao nhiêu cũng được, lát nữa em đưa cho em một chiếc thẻ, tuỳ ý em quẹt.” Dạ Thiên Kỳ vừa thở hổn hển vừa leo thang bộ nói.
“ Không.......cần! Tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm tiền! Đừng có xem thường người khác thế chứ.” Tôi lạnh lùng nói, chơi với người có tiền là lúc nào cũng bị người ta dùng tiền để nói chuyện.
Cũng có lúc, lòng tự trọng thật sự bị tổn thương.
Trong lúc leo thang bộ lên chúng tôi gặp một người hàng xóm từ tầng 6 đi xuống đi tập thể dục buổi sáng, ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chúng tôi, tôi biết ông ta thật sự bị vẻ đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ làm cho đờ đẫn rồi.
Thanh niên đẹp trai như thế mà lại khuân vác mấy cái túi to. Giống như lánh nạn vậy, lại cũng giống đi nhặt đồng nát vậy.
Lại nhìn nhìn tôi, tôi biết tôi lại sắp nổi tiếng ở khu nhà này rồi.
Tôi đương nhiên cũng chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì, nếu như lúc nào cũng chỉ xem người khác nghĩ gì, tôi còn có thể sống được sao?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535140/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.