Tôi nhớ đến Trần An An xoi mói và hoạnh hoẹ tôi, lại nghĩ đến Lạc Mộ Thâm nói với tôi, anh ta sẽ không buông tha tôi.
Tôi giơ hai tay luồn vào trong tóc, quả thật đau đầu không chịu được.
Tôi tự bảo mình, Nhuỵ Tử, mày không thể cứ mãi thế này, nếu như mày mãi thé này, mày sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Đến lúc đó, thật sự phải đi bệnh viện tâm thần tìm mày rồi.
Cho nên, Nhuỵ tử, mày phải mau rời đi, bắt đầu cuộc sống mới của mình, có lẽ rời xa Lạc Mộ Thâm, không bao giờ gặp lại nữa, mày sẽ không đau khổ thế này.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần đi làm việc ở hoa viên Đỉnh Minh là có thể không nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, xem ra bây giờ không được rồi, chỉ cần tôi còn ở đây, Lạc Mộ Thâm sẽ hoàn toàn can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi muốn chạy cũng chạy không nổi.
Cho nên, tôi vẫn sẽ tiếp tục đau khổ. Chuyện tình cảm, thật sự không thể nói buông là buông được.
Tôi lại nghĩ lại lời của Châu Đình, cậu ấy nói Đường Nhiên làm tôi tổn thương tôi, tôi sẽ không quá buồn, nhưng Lạc Mộ Thâm làm tổn thương tôi, tôi sẽ rất đau lòng rất đau lòng, đau lòng cả đời này.
Ha ha, tôi không kìm được cười đau khổ.
Châu Đình, cậu không chỉ là bà tám các chuyện, cậu còn là nhà tiên đoán thiên tài nữa.
Không sai, chia tay với Đường Nhiên, lúc đó rất đau khổ, nhưng rất nhanh rồi cũng qua, còn Lạc Mộ Thâm, mới là người khiến tôi đau đớn nhiều nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535127/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.