Trần An An ngẩng đầu, nhìn tôi, đắc ý cười nói: " Thư ký Tô, cậu nói đúng, chúng ta bây giờ là đồng nghiệp, cần phải phối hợp làm việc, vậy thì, thư ký Tô, bây giờ tôi cần cậu phối hợp với tôi một chút, mau đi rót cho tôi cốc nước tới đây."
A?
Tôi im lặng nhìn Trần An An.
Tôi không thể tin những lời nói này lại được nói ra từ chính mồm cậu ta.
Cậu ta giống như một bà chủ sai người hầu ra lệnh cho tôi.
Tôi nhẫn nhịn, bây giờ tôi không còn một chút sức lực và tâm trí nào mà cãi nhau với cậu ta, tôi chỉ im lặng đứng đó. Cậu ta không tốt với tôi, bây giờ tôi cũng không còn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại có một cảm giác rất nhẹ nhàng và thoải mái.
Tôi gật gật đầu: " Được, tôi đi rót."
" Đợi đã, tôi không muốn uống nước trắng, tôi muốn uống cà phê, mà là cà phê xay, cậu đi xay cho tôi." Trần An An lại nói.
Trần An An này, thật sự quá lắm chuyện.
Tôi rất muốn nói lại, nhưng lúc này tôi không có tâm trạng, hay là cứ kệ đi?
" Được, tôi sẽ đi." Tôi khẽ nói.
Tôi quay người đi tới kệ bàn phía sau phòng làm việc tìm cà phê hạt và máy xay, tôi đã từng nói, chế độ đãi ngộ của Lạc Thị rất tốt. Tuy là ở công trường, nhưng vẫn cố gắng để mọi người thoải mái, đầy đủ một chút, thế nên, cà phê hạt và máy xay cà phê đều có đủ cả.
Tôi bỏ hạt cà phê vào máy xay, nhẹ nhàng thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535117/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.