Thì ra tình cảm của tôi trong mắt người khác luôn chẳng là gì, thì ra, tôi là người bi thảm như thế.
Tôi khóc đến nỗi trời đất u ám, không biết khóc bao lâu, tôi chỉ biết sau đó khóc gần như không còn nước mắt nữa.
Cả đêm, tôi không ngủ được, tôi chỉ ngồi yên lặng trên giường, không bật đèn, tôi chỉ ôm lấy quyển nhật ký của Tử Gia, ngẫm nghĩ lại bốn năm đại học, những tình cảm đã qua.
Bốn năm này, có ba người đàn ông tốt với tôi, nhưng chỉ có một người là thật tâm, còn hai người còn lại đều là giả dối.
Còn tôi thì lại hờ hững với tình cảm thật lòng đó.
Tôi nhớ đến lời Châu Đình nói: Nhuỵ Tử, cậu đúng là ngọc trai không cần, chỉ cần mắt cá.
Tôi không kìm được cười một cách đau khổ, Châu Đình nói không sai, tôi đúng là có mắt không tròng, tôi đã để lỡ một trái tim trong sáng.
Nếu như có kiếp sau, nhất định tôi sẽ không để lỡ.
Cứ như thế, tôi nghĩ linh tinh, dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Cho đến khi chuông báo thức khiến tôi tỉnh dậy, tôi mới mệt mỏi bò xuống giường, mặc dù đầu không đau nữa, nhưng tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Thực ra không phải vì bị cảm, mà là vì quá đau lòng.
Tôi rửa mặt qua loa, mặc bừa một bộ quần áo, đi ra khỏi cửa.
Bắt đầu từ hôm qua, tôi giống như con người khác vậy, trước đây, mỗi lần đi làm, tôi ít nhất cũng để tâm chọn quần áo, tại vì, tôi hy vọng mỗi ngày Lạc Mộ Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535116/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.