Chương trước
Chương sau
Rút cuốc cậu ta đang nghĩ gì, tại sao lại hiểu lầm tôi như vậy? Ghét bỏ tôi như vậy?
Chẳng nhẽ những vất vả của tôi khi thỉnh cầu Lạc Mộ Thâm để cậu ta được thăng chức lên làm thư ký tổng giám đốc cậu ta cũng quên luôn rồi sao?
Cậu ta đến công trường dự án làm việc, còn tôi cũng đã làm việc ở đó một thời gian đâu có ngắn chứ?
Tại sao cậu lại ghét tôi như thế, lại còn sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu bạn bè?
Tôi mắm môi, tôi phải làm gì đây? Tôi nên nói gì đây? Động chân động tay thì không được, chẳng nhẽ cãi nhau tay đôi với cậu ta sao?
Bạn bè xung quanh đều ngạc nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt biểu thị gì cũng có cả, tôi biết bây giờ bọn họ rất khinh bỉ tôi, dù cho nếu Lạc Mộ Thâm để bọn họ làm tình nhân, bọn họ vui mừng sung sướng, bọn họ vẫn khinh bỉ tôi.
Châu Đình càng thêm tức giận hơn, cậu ấy liền nói: " An An, cậu đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng cậu biết Nhụy Tử không phải là người như thế, chúng ta vỗn dĩ là bạn bè tốt của nhau, cậu đừng có giống như những mụ đàn bà chanh chua cãi lộn nhau trên phố nữa."
" Bạn bè tốt?" Trần An An lạnh lùng cười một tiếng, " Phải, trong trường, chúng ta là bạn tốt, nhưng bây giờ, chúng ta không phải. Châu Đình, cậu cố gắng mà bám lấy Nhụy Tử đi, sếp Lạc có nhiều bạn bè lắm, đều là những người có tiền cả, cậu đi theo Tô Tư Nhụy, cậu ta cũng sẽ giới thiệu cho cậu thôi, cậu ta có sở trường về đong đưa mà, để cậu ta giới thiệu cho cậu một người thật giàu có, đến lúc đó, các cậu sẽ là một liên minh bồ nhí hùng mạnh! là một tập đoàn toàn vợ bé mới đúng! Các bạn, ai muốn làm vợ lẽ, bồ nhí, thì hãy nói với Nhụy Tử, Tô Tư Nhụy bây giờ có năng lực rất lớn, là một con bướm hoa bay xung quanh những người đàn ông có tiền đấy, quen nhiều người lắm, chẳng phải cũng vừa giới thiệu cho Châu Đình vào bệnh viện St Mary đấy sao? Châu Đình, có phải cậu cũng đã trở thành tình nhân của viện trưởng Phương Trạch Vũ của bệnh viện St Mary rồi không? Nếu không sao cậu lại bảo vệ Tô Tư Nhụy như thế chứ? Mọi người nếu cũng nghĩ như vậy thì mau lên đi nào, cần phải biết, sếp Lạc đó rất là trăng hoa, biết đâu một ngày nào đó sẽ đá bay Tô Tư Nhụy đi, các cậu có muốn dựa dẫm thì cũng chẳng dựa dẫm được ai nữa đâu." Trần An An tiếp tục nói những lời cay độc.
Tôi tức đến nỗi người run lên bần bật, tôi không biết, Trần An An này tại sao lại có thái độ tồi đến như vậy?
Cậu ta hoàn toàn đã quên đi tôi đã từng tốt với cậu ta như thế nào, luôn đặt hết những lỗi lầm qua đi lên trên người tôi.
Cậu ta cho rằng tôi đã chê bai, hạ thấp cậu ta trước mặt Lạc Mộ Thâm sao?
Cậu ta ghen ghét tôi vì tôi được làm việc trong văn phòng có điều hòa mát lạnh, còn cậu ta phải lao động cực nhọc trên công trường dự án. Cho nên, bây giờ cậu ta ghét tôi.
" An An, cậu đừng có nói năng linh tinh, cậu tự hỏi lại bản thân mình đi, làm thế nào mà cậu ngồi vào được chiếc ghế thư ký tổng giám đốc đây." Tôi lạnh lùng nói.
" Tôi làm thế nào để ngồi vào được chiếc ghế thư ký tổng giám đốc sao, là vì tôi xuất sắc, tôi không giống cậu, ngoài lên giường với sếp, thì cậu còn biết cái gì chứ? Cậu tự hỏi mình xem, Tô Tự Nhụy, cậu làm việc mấy tháng nay, cậu đã làm được những gì nào? Chẳng phải là đi chơi khắp nơi với sếp sao?" Ngón tay của Trần An An chỉ sát vào mặt tôi, khuôn mặt giả tạo của cậu tư như muốn điên loạn.
" Cậu...." Tôi tức giận không nói lên lời, có thể tôi đã quá giận dữ, chi bằng tôi lặng im, chịu nỗi đau khi người bạn đã từng rất thân thiết với tôi nói với tôi như thế còn hơn là tranh cãi với cậu ta.
Tôi thấy trước mặt mình như tối sầm lại, choáng váng quá tôi làm cho chiếc ghê bên cạnh đổ xuống nền nhà, Châu Đình vội vàng đỡ tôi đứng vững.
Tôi biết, đứng trước mặt bạn bè nên tôi chẳng thể làm gì, cũng có thể, trong lòng bọn họ cũng đang nghi ngờ. Tại sao trong một thời gian ngắn như vậy mà tôi đã nhanh chóng được nhận vào làm thư ký tổng giám đốc, ngoài việc dựa vào đong đưa sếp, thì chẳng có lý do nào có thể giải thích được cả.
Những người bạn đó nhìn thấy chúng tôi cãi vã, bọn họ liền cười nói: " Ai dà dà, đều là bạn bè cả, sao lại như thế chứ? Mọi người phát triển tốt như thế, chúng ta nên vui mừng vì các bạn mới đúng, nào, Nhụy Tử, An An, đừng tức giận nữa, mau ăn rồi uống bia nào."
Tôi còn có thể nuốt được sao?
Tôi thấy An An vẫn nhìn tôi với đôi mắt lạnh như băng đá, thực sự tôi chẳng thể ngồi yên được nữa.
" Thế này, mọi người ăn đi, tớ có chút việc, tớ phải đi trước đây." Tôi vẫn cố gắng giữ cho những giọt nước mắt trong khóe mắt không rơi ra, nói với vài người bạn, tôi không muốn ngồi đây tranh cãi với Trần An An nữa, tôi lo là nếu tôi ngồi thêm một lúc nữa, tôi sẽ không nhẫn nhịn được mà làm điều không phải.
" Vội đi tìm sếp đây mà?" Trần An An lại nói. " Đúng rồi, sắp tối rồi, chúng ta cũng không nên giữ Nhụy Tử lại làm gì, người ta còn vội đi tìm sếp để lên giường nữa, không thì, 360 tư thế trên giường khổ công luyện tập không có chỗ thể hiện rồi! Ài da, tớ bây giờ á, rất nghi ngờ, không biết có phải Nhụy Tử vì chán Đường Nhiên, nên mới đá Đường Nhiên hay không, cũng phải thôi, trở thành tình nhân của sếp rồi, sao có thể còn yêu một anh chàng nhà quê nghèo được? Đường Nhiên thật đáng thương."
Cậu ta lắc đầu thở dài nói.
Thực sự tôi không còn chịu đựng được nữa, được thôi, cứ cho là tôi lo cho tình bạn của tôi với Trần An An, nhưng tôi cũng phải có giới hạn chịu đựng chứ.
An An, tôi tốt với cậu như thế, nhưng sao cậu cứ luôn đụng chạm tới lòng tự trọng của tôi như vậy?
Hơn nữa, rõ ràng cậu biết Đường Nhiên đã đối với tôi như thế nào, lúc đó cậu vẫn còn đứng ra bảo vệ tôi, bây giờ lại quay ngoắt lại với tôi như thế, rõ ràng là tôi bị Đường Nhiên phụ tình, giờ lại lộn lại thành tôi phụ tình Đường Nhiên, tôi là người như thế từ bao giờ vậy.
Tôi đập mạnh lên bàn một tiếng " ầm","vút" một tiếng tôi bật thẳng dậy, chỉ tay thẳng vào mặt Trần An An nói to: " An An, cậu quá đáng lắm rồi đấy, sao? Cậu ghen ghét đố kỵ đúng không? Tôi làm tình nhân của Lạc Mộ Thâm thì làm sao nào? Cậu tức giận vì Lạc Mộ Thâm không thèm nhòm ngó gì đến cậu có đúng không?"
Trần An An cũng đập mạnh vào mặt bàn đứng phắt dậy, nhéch mép cười nói: " Nhận rồi đấy hả? Sao cậu không bao dung lấy tôi chứ? cậu chỉ muốn tôi phải chịu khổ sở, cậu là con nha đầu thối luôn ton hót, nịnh nót Lạc Mộ Thâm để anh ta điều tôi đến công trường của dự án làm việc, cả ngày phải phơi mặt ngoài trời cùng với công nhân?"
" Đúng, tôi đây đúng là không thích cậu, không thích cậu làm dáng lẳng lơ trước mặt Lạc Mộ Thâm được chưa? Là tôi nói với Lạc Mộ Thâm điều cậu đến công trường đấy, để cậu biến thành bà lão thổ địa, cậu muốn làm thì làm, không muốn làm, tranh thủ vẫn còn sớm, hãy cút đi chỗ khác cho tôi! Cút đi ngay lúc này cho tôi! Cậu có tin không, sau khi tôi đuổi cậu khỏi Lạc Thị, cậu sẽ chẳng bao giờ tìm được việc làm nữa, đúng, tôi nịnh nọt Lạc Mộ Thâm đấy, nịnh nọt để trừng trị một còn người tàn nhẫn như cậu!" Tôi bị cậu ta làm cho tức điên. Tuy rằng những lời nói này tôi không hề muốn nói ra chút nào.
" Được, cậu để Lạc Mộ Thâm đuổi việc tôi, bà đây cũng chẳng muốn làm nữa đâu? Các bạn, mọi người đều thấy cả đấy, kẻ tàn nhẫn Tô Tư Nhụy này đã nhận mình là tình nhân của Lạc Mộ Thâm rồi? Cậu ta núp sau lưng sếp để đuổi việc bạn của mình, bạn tốt, đây là loại người gì vậy?" Trần An An cũng bị tôi làm cho tức giận, khuôn mặt cũng đã tối sầm lại.
Tôi và Trần An An chút nữa thì lao vào cấu xé nhau, bạn bè xung quanh đã can ngăn kéo chúng tôi ra, tạo thành một cảnh tượng hồn loạn.
Tuy bề ngoài của tôi có chút hung hãn, nhưng trong lòng vẫn rất yếu đuối, tôi dường như sắp khóc òa lên, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cấu xé với tôi lại là người bạn thân nhất của tôi, à không, đã từng là người bạn thân nhất của tôi mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.