Cái gì?
Tôi thấy các bạn học của mình ai nấy đều tròn xoe mắt.
Bọn họ nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn hết lên mặt tôi, làm cho tôi có cảm giác khuôn mặt của mình như muốn vỡ vụn.
Châu Đình không ngồi im được nữa, liền nói: " An An, cậu đình có nói linh tinh nữa!"
An An cười nhạt, hai tay ôm lấy hai vai: " Châu Đình, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, sao lại nói linh tinh chứ? Nhụy Tử đối với sếp Lạc mà nói, chỉ cần dùng một câu để hình dung ra, đó đúng là kiểu ' tình công sở ', ai biết được Nhụy Tử có là cái gối ôm của Lạc Mộ Thâm hay không đây?"
Tôi cảm giác đầu mình như đột nhiên bị húc vào chiếc chuông lớn treo trước cổng Chùa Thiếu Lâm, rất choáng vàng, Trần An An, tôi có vứt con cậu xuống giếng đâu chứ? Tại sao lại nói những lời khó nghe đó với tôi trước mặt bao nhiêu bạn bè thế này?
Tôi tức giận không còn chịu được nữa.
" An An...... Cậu đừng có ngậm máu phun người như thế, cậu mà cứ nói linh tinh nữa, có tin tôi sẽ rạch miệng của cậu ra không?" Môi tôi tức giận rung lên bần bật, đôi mắt tối sầm, tức giận đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Trần An An nói.
Trần An An cười nhạt: " Ồ, thẹn quá hóa giận à? Cậu dám làm không, người khác tại sao không dám nói? chẳng qua là họ không muốn? cậu và sếp cặp kè với nhau, chẳng nhẽ còn hay ho hơn những lời chúng tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535091/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.