Đột nhiên tôi phát hiện, mỗi ngày tôi đều lí sự với Lạc Mộ Thâm, nũng nịu anh ta, dần dần đã trở thành thói quen khó bỏ của tôi.
Nếu như thói quen này mất đi.....thì thật đáng sợ biết bao nhiêu!
Chúng tôi đang nhìn nhau, chỉ nghe thấy cửa phòng làm việc có mấy tiếng gõ nhẹ, Lạc Mộ Thâm ngoảnh đầu ra nói: “ Vào đi.”
Trần An An đã ở phòng thay đồ thay ra bộ quần áo công trường đó, trên người mặc bộ quần áo đi làm màu bạc nhạt, cậu ta tiến vào mỉm cười nói: “ Tổng giám đốc, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Mời Lạc Tổng!”
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Được, chúng ta đi nhà ăn. Đi thôi, Nhụy Tử.”
Anh ta đi phía trước, tôi vui vẻ đi theo phía sau, Trần An An nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.
Đến nhà ăn, tôi vừa nhìn, nhân viên nhà ăn vì Lạc Mộ Thâm đến nên đã vội vàng chuẩn bị bữa ăn hết sức thịnh soạn, đến những nhân viên chúng tôi nhìn thôi đã thèm.
Đương nhiên, trước khi ăn, là Tổng giám đốc, Lạc Mộ Thâm đương nhiên phát biểu một vài lời cảm ơn, cảm kích những nhân viên của mình, các kiến trúc sư và giám đốc dự án vì hoa viên Đỉnh Minh mà cống hiến hết mình, lời phát biểu của anh ta rất có sức cảm hoá và được mọi người hưởng ứng, vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó, mọi người bắt đầu ăn.
Bình thường chúng tôi ở công trường, bữa trưa đều vội vội vàng vàng, hôm nay hiếm có được Lạc Tổng mời chúng tôi ăn cơm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535083/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.