Tôi nghe thấy Dạ Thiên Kỳ nhắc đến Lạc Mộ Thâm, trong lòng thi thoảng lại nhói đau, vừa mới trời quang mây tạnh được chút, giờ lại xám xịt lại.
Nhìn thấy tôi suy sụp tinh thần, Dạ Thiên Kỳ lại cuống quýt lên: “ Nhuỵ Nhuỵ, em đừng giận, anh chỉ là nói thế mà thôi, ăn thịt, ăn thịt đi.” Anh ta lại tiếp tục nướng thịt cho tôi.
“ Anh không phải cố ý đâu, anh chỉ là......” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Tôi biết, tôi còn lâu mới thích Lạc Mộ Thâm, con gái như tôi, không mơ gả vào nhà Lạc Thị đó.” Tôi nhẹ nhàng nói, lại gắp một miếng thịt nướg, “ Ngon.”
Nhìn dáng vẻ đó của tôi, Dạ Thiên Kỳ cười lên.
Ánh mắt anh ta sáng lên dưới ánh đèn, nụ cười của anh ta thật đẹp.
Nụ cười ấy như tia nắng ban mai vào sáng sớm tinh mơ trên đống đổ nát hoang tàn, dù cho qua bao năm tháng vẫn ấm áp, tươi sáng.
Tim tôi hơi rung động, biết rõ hắn ta hay đùa giỡn cợt nhả, trên người toát ra vẻ lưu manh, nhưng lại đẹp trai mê người, không ngờ rằng, lại có nụ cười “ nghiêng nước nghiêng thành” thế này. Không nín được thở dài, loại người này sinh ra là khiến phụ nữ đau khổ tột cùng. Hoặc là anh ta, hoặc là Lạc Mộ Thâm.
“ Ôi. Thịt sắp cháy hết rồi.” Tôi đột nhiên phát hiện, Dạ Thiên Kỳ lúc này mới thấy mấy miếng thịt sắp cháy thành than rồi.
Anh ta lập tức dùng đũa gắp mấy miếng thịt đó ra.
Tôi cuống quýt dùng tay phẩi cho mùi thịt cháy bay đi, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535080/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.