Ông ấy cầm lấy bức tranh, cười đưa cho tôi : " Cô gái, tặng cô!"
Tôi ngạc nhiên nhận lấy bức tranh vẽ đó, dường như không thể buông tay, thật không ngờ, ở đây lại có một cao nhân như thế, vẽ mà giống như in, mà ông ấy lại chỉ ở một quảng trường bình thường như thế này.
" Cảm ơn ông." Tôi nói với cụ ông đó.
" Không có gì, phải nói là, tôi có duyên với đôi vợ chồng nhỏ các cháu." Cụ già đó cười nói, " Được rồi, hôm nay vẽ thế là đủ rồi, tôi phải về nhà đây."
Vợ chồng nhỏ? Hôm nay đã có hai người nói chúng tôi là một cặp vợ chồng rồi đấy....
Trời ơi!
" Chúng cháu không phải là....?" Tôi cảm thấy trên mặt mình nóng ran, muốn nhanh chóng giải thích, nhưng Dạ Thiên Kỳ lại nói với ông ấy, " Đúng ạ, ông, chúng cháu chính là một cặp vợ chồng. Cô ấy là vợ cháu, cháu là chồng của cô ấy."
Ông ấy thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi nơi này rồi.
Nhìn dáng đi của cụ ông ấy, tôi chớp chớp mắt, làm động tác giơ cao tay lên chào, Dạ Thiên Kỳ ôm đầu : " Này này, Nhụy Nhụy, sao không dịu dàng với anh một chút được sao? Anh nói chúng ta là vợ chồng, cũng chỉ là để hãnh diện một chút, nếu không thì người ta lại nghĩ anh không theo đuổi được em, sẽ cảm thấy anh là người kém cỏi, không có tác dụng gì."
Tôi nhìn bộ dạng anh ta lúc đó, thật sự chẳng thể tức giận nổi nữa.
Đúng lúc này, có một giọng hát từ đằng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535079/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.