“ Hơn nữa, cháu rất ghét yêu đương gì đó ở nơi làm việc”, Lạc Mộ Thâm tiếp tục bình thản nói, “ dù cho thanh danh cháu không tốt, cũng hiểu được cái gì là công việc, cái gì là cuộc sống, thỏ còn không ăn cỏ trong hang nữa, cháu có thể có tai tiếng tình ái với mấy cô người mẫu minh tinh, nhưng từ trước đến nay cháu chưa có tai tiếng tình ái gì với cấp dưới của mình, chăm chỉ làm việc là được, tán dóc mấy việc vô dụng đó làm gì? Bố cháu trước nay đều dạy cháu như thế.”
Anh ta nói như thế, ánh mắt có chút gì đó liếc sang tôi, trong lòng tôi không kìm nổi lẩm bẩm một tiếng, anh ta là đang nói với tôi sao?
Ám chỉ anh ta tuyệt đối không có ý gì với tôi, tuyệt đối sẽ không gã gẫm dụ dỗ tôi, tuyệt đối sẽ không yêu tôi sao?
Trong lòng tôi lại có chút thất vọng thoảng qua.
Nhưng đó chỉ là trong chớp mắt, tôi thư thái hơn rồi, Tô Tư Nhuỵ, tại sao mày lại cảm thấy thất vọng, mày không phải lúc nào cũng mong chờ như thế sao?
Không có bất cứ liên quan gì đến Lạc Mộ Thâm, chỉ là quan hệ làm việc trong sáng, đây không phải là điều mày lúc nào cũng mong sao?
Nhưng mà tại sao, anh ta nói như thế, mày lại thất vọng chứ?
Tôi hơi cúi đầu xuống, vì là che giấu bản thân, tôi gắp một miếng cá, nhưng không có cảm giác mùi vị gì cả.
Lúc này, Vương Kim Đào nét mặt cười tươi rạng rỡ nói: “ nói rất đúng, cháu trai đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535006/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.