Tôi nhíu nhẹ lông mày, anh ta thật sự coi tôi như là em gái nhỏ yêu quý rồi sao? Hay là......
Tôi đang suy nghĩ, Lạc Mộ Thâm hất đầu về phía tôi: “ Lên ngựa.”
“ Vâng.” Tôi đợi thời khắc này từ lâu rồi.
Tôi đưa tay kéo dây cương ngựa, chân trái dẫm lên bàn đạp bên yên ngựa, vốn dĩ tưởng tượng lúc diễn viên diễn trên tivi, tư thế phi thân lên ngựa cực kỳ oai phong lẫm liệt, nhưng xem ra nhìn thì dễ mà làm thì khó.
Tôi vừa dẫm vào bàn để chân trên lưng ngựa đó, bàn để chân đó không phải cố định, mà là đong đưa qua lại, tôi dẫm như thế, cả mặt úp lên lưng ngựa, suýt nữa dính đầy mồm toàn lông ngựa.
Tôi nghĩ nhìn tôi lúc đó trông rất thảm hại.
Con ngựa đó cũng hầm hầm quay đầu lại lườm tôi một cái!
May là Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh, anh ta một tay đỡ lấy người tôi, tôi quay đầu lại, thì nhìn thấy ánh mắt chán ghét mà tôi đã quá quen thuộc đó của anh ta.
“ Tại sao cô lại ngốc như thế chứ, cô có biết Trư Bát Giới tại sao mà chết không?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Biết rồi, quá ngốc.” Tôi đành phải nói, tôi còn có thể nói gì chứ, nếu không tại sao nói người như tôi lại thường xuyên gặp đen đủi chứ? Bình thường tôi cũng là một người rất lanh lợi, tại sao cứ ở trước mặt tên Lạc Mộ Thâm này tôi lúc nào cũng hết lần này đến lần khác phải luống cuống thế chứ?
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn bực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535000/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.