Tôi cũng nắm lấy tay Trần An An, đúng thế, tôi thật sự muốn bù đắp lại tình bạn của chúng tôi. Trần An An nhìn ánh mắt tha thiết của tôi và Châu Đình, dường như đã làm cho cậu ấy cảm động, cậu ấy cười : “ mình cũng chỉ là nhất thời tức giận, yên tâm, các cậu cũng đã nói rồi, chúng ta là bạn thân tốt như thế, ở thành phố này dựa dẫm vào nhau, mình làm sao có thể giận các cậu được nữa?” Cậu ấy cũng nắm chặt tay của tôi. Tôi thật sự quá vui mừng, tôi thật không ngờ Trần An An lại tha thứ cho tôi, tôi lại tìm được tình bạn quý giá của mình rồi. Tôi quả thực cảm động vô cùng. Có điều, nó như là ảo giác của tôi vậy ? Tại sao tôi lại nhìn thấy khoé mắt của Trần An An có một nét gì mà tôi nhìn không hiểu? Ánh nhìn đó thể hiện điều gì đây? Tôi lúc đó đang vui, cũng không suy nghĩ gì, chỉ nắm chặt tay Trần An An đung đưa qua lại. “ Nhuỵ Tử, vết thương của cậu không sao rồi ?” Trần An An nhìn sống mũi của tôi dán miếng urgo nói. “ Không sao,” Tôi cười nói, “ Lạc Mộ Thâm bôi cho mình thuốc nhập khẩu hiệu quả lắm, bôi lên lập tức không đau nữa, mà còn không để lại sẹo.” “ Thế à, Lạc Mộ Thâm đối với cậu, thật là tốt.” Trần An An cười nói. “ Đúng thế, anh ta đối với mình, thật sự rất tốt, có lúc khiến mình được yêu thương mà lo sợ, chỉ cần anh ta không ép mình ngủ cùng là được rồi.” Tôi cười nói, “ thế thì mình cũng đồng ý làm thư ký của anh ta, kiếm tiền vài năm nữa.” Tôi lúc đó có vẻ quên hết tất cả, miệng tuôn ầm ầm nói. Châu Đình cũng cười, còn Trần An An cũng đang cười: “ Nhuỵ Tử, thật ngưỡng mộ cậu, mới tham gia công việc vài ngày, là làm cho sếp vui lòng, may mắn này, bọn mình muốn cũng không thể gặp được?” Tôi đành phải ha ha cười xoà. “ Có thể nhìn thấy các cậu là tốt rồi,” Trần An An cười nói, “ Mình nên quay về rồi.” “ An An, mình và Châu Đình bây giờ sức khoẻ đều không sao rồi, mình vừa bàn với Châu Đình buổi tối chúng ta cùng đi ăn, An An, cùng đi nhé?” tôi nhìn Trần An An nói. “ Cái này.....” Trần An An có vẻ hơi do dự. “ Đi nhé, đi nhé?” Châu Đình cũng vội vàng rủ rê An An. “ Được rồi, thế thì cùng đi, đi ăn gì thế?” Trần An An chớp đôi mắt dán hai tầng lông mi giả nói. Nói thật, An An bây giờ, trang điểm thế này nhìn rất xinh, có điều so với dáng vẻ trước kia trong sáng ngây thơ, tôi vẫn thích dáng vẻ trước kia của cậu ấy, trước kia mang vẻ thuần khiết, mang vẻ ngây thơ đáng yêu hơn. “ Ưh, chúng mình đi ăn gì ngon chút, chúng mình đi ăn buffee nhà hàng Hổ Đông Bắc.” Tôi nhiệt tình đưa ra ý kiến. Châu Đình và Trần An An đều trợn tròn mắt. Tại vì ai cũng biết nhà hàng buffee Hổ Đông Bắc, chính là nhà hàng buffee cao sang nhất khu vực Hoa Bắc, trên các tỉnh lớn đều có chi nhánh, nghe nói trong cửa hàng cần gì có nấy, thịt nướng Mông Cổ gì đó, các loại hải sản tương ngon, các loại kem ly nhập khẩu, rượu vang nhập khẩu.... Mỗi loại đều cực kỳ ngon, chỉ có điều giá cả đắt quá, một người mất 500 tệ. Hồi chúng tôi học đại học trước đây nghe nói qua, chỉ có điều lúc đó chúng tôi chỉ là học sinh nghèo, cho nên chỉ có thể thấy mà thèm, không có điều kiện đi ăn, mỗi người muốn ăn phải mất một tháng tiền sinh hoạt rồi. Chúng tôi không thể vì bữa ăn này, mà để 29 ngày còn lại bụng đói? “ Trời ơi, ở đó đắt lắm.” Châu ĐÌnh chảy nước miếng nói. “ Đúng thế, rất đắt.” Trần An An cũng nuốt miếng nước bọt. “ Không sao, mình mời các cậu ăn.” Tôi vỗ ngực nói, động tác này khiến tôi sau bao nhiêu năm đều rất hối hận, tôi thật sự quá đắc ý quên mất mình rồi, nhưng tôi chỉ nghĩ là, trong thẻ tôi có hai trăm vạn Lạc Mộ Thâm cho tôi, dù sao hai trăm vạn này tôi đều quyên góp cho viện phúc lợi, còn có bốn vạn tệ hoa hồng nữa! Cho nên, tôi rất muốn mời bạn thân của tôi ăn ngon một chút. Đây là cách nghĩ đơn thuần nhất lúc đó của tôi. Nhưng tôi ngược lại không ngờ cách nghĩ đơn thuần này lại mang đến phiền phức rất lớn cho tôi. “ Nhuỵ Tử......” Châu Đình lo lắng nhìn tôi. Tôi xua xua tay: “ Không sao, tháng này mình kiếm tiền nhiều, mình mời các cậu ăn, tuỳ thích.” Tôi không chú ý đến sắc mặt của Trần An An trầm xuống. Nhưng cậu ấy rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu. “ Được rồi, Nhuỵ tử đã mời chúng ta ăn, thế thì đi thôi.” Trần An An cười nói. Ba người nói xong, lập tức hành động. Tôi và Châu Đình nhờ Trần An An yểm hộ, trốn ra khỏi bệnh viện quý tộc St Mary, may là không ai chú ý đến chúng tôi, sau đó chúng tôi đón một chiếc taxi, đi hướng nhà hàng buffee Hổ Đông Bắc. Hai mươi phút sau, taxi của chúng tôi dừng tại nhà hàng Hổ Đông Bắc, tôi bị đại sảnh nguy nga tráng lệ của nhà hàng Hổ Đông Bắc làm cho sững sờ rồi, đây là nhà hàng sao? Đây quả thật như là hoàng cung vậy, chỗ để xe bên ngoài nhà hàng tập trung, giống như triển lãm ô tô vậy. “ Ở đây, không cần ăn cơm cũng được, ở đây nhìn những chiếc xe sang đó là đủ no rồi.” Châu Đình lẩm bẩm nói. Tôi cười vỗ vỗ đầu Châu Đình: “ Mình nói bạn thân yêu, cậu có thể tiến bộ lên không, sau này chúng mình phải đi ăn đồ ngon hơn.” Trần An An cũng cười, trong lời nói của cậu ấy mang đến một loại cảm giác khiến người khác sờ không đến được đồ vật gì đó. Ba người chúng tôi vui vẻ đi vào nhà hàng buffee xa hoa tráng lệ này, người ở đây rất nhiều, các loại đồ ăn cũng rất nhiều. Ba người chúng tôi giống như những con cá nhỏ đắc ý qua lại như con thoi trong các loại đồ ăn thức uống, hào hứng với những thứ chưa được ăn bao giờ, hì hì, dự đoán sau khi Lạc Mộ Thâm nhìn thấy sẽ lại cảm thấy chúng tôi không phóng khoáng, có điều thật chẳng còn cách nào, ai bảo chúng tôi vốn dĩ là những đứa con gái xuất thân từ những gia đình nhỏ bé, cả đời chưa được ăn buffee thịnh soạn thế này, mỗi loại kem Haag Dazs mà cũng mười mấy loại, tại vì tôi đang kỳ kinh, đành phải giương mắt nhìn Trần An An và Châu Đình ăn kem ly Haagen Dazs, trong lòng thật sự thèm không chịu được, nên biết, cửa hàng chuyên bán kem Haagen Dazs ở bên ngoài, một viên tròn nhỏ nhỏ cũng phải đến 35 tệ, chỗ này đáng bao nhiêu tiền, tôi cảm thấy ăn một bữa buffee đắt đỏ này, cũng đáng đồng tiền! Hì hì, có tiền thì phải tiêu, ai bảo tôi có tiền như thế! Tôi và hai người bạn thân ăn đã đời, tôi là thương nhẹ không phải đi mặt trận, buổi chiều vừa đánh nhau tính gì, bị thương cũng chẳng sao? Bụng không thoải mái cũng không quan trọng? Tôi vẫn phải ăn cho đã đời. Tôi bóc sạch bụng con cua to, tôi ăn đến 4-5 con, còn cả bao nhiêu sò, mấy đĩa thịt nước mông cổ, các loại socola Tiramisu, đúng rồi, quên không nói với các bạn, tôi đặc biết thích ăn socola, socola đối với tôi, giống như người yêu sống chết không rời kiếp trước của tôi vậy. Hơn nữa hôm nay tôi cũng rất vui, tại vì tôi cảm thấy tình bạn của tôi tưởng mất nhưng lại quay lại rồi, còn không mau chúc mừng một chút sao? Trong bầu không khí vui vẻ như thế, ba người chúng tôi ăn đến nỗi bụng to như bụng dế, còn tôi vẫn đang ăn. “ Nhuỵ Tử, cậu kể cho chúng mình nghe cậu và sếp chúng ta quen biết như thế nào, anh ta tại sao lại đối tốt với cậu như thế.” Trần An An nói. “ Mình đã kể qua với Châu Đình rồi.” Tôi vừa bóc cua vừa nói. “ Ôi, mình còn chưa được nghe, mình là rất tò mò, muốn biết cậu một cô nương nhỏ bé làm sao lại được hoàng tử bạch mã xem trọng?” Trần An An cười nói. “ Thực ra cũng không có gì xem trọng, mình không phải nói rồi sao? Trên thực tế, mình cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, cậu đã muốn nghe, thế thì mình kể cho cậu nghe.” Tại vì đang vui, tôi cũng không để ý gì, lại kể lại quá trình quen biết của tôi và Lạc Mộ Thâm thế nào, anh ta là chăm sóc tôi thế nào, lại kể cho Trần An An một lần, kể cho đến khi mắt Trần An An trợn to hết cỡ. “ Chỉ đơn giản thế sao?” Trần An An nhìn chằm chằm hỏi. “ Đúng thế, cậu cho rằng có nhiều phức tạp thế sao, giữa chúng mình không có gì ép buộc, gạ gẫm ngủ cùng, mình nghĩ anh ta là thấy mình đáng thương, nghĩ cũng đúng, lúc đó mình bị Đường Nhiên đá, thật sự thảm hại, còn bị đánh trước mặt anh ta, cho nên, mình nghĩ mình có lẽ kích thích cảm giác muốn che chở của anh ta chăng?” tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu nói, “ Ai mà biết chứ? Dù sao mình cũng đi xa rồi, có vẻ giống câu nói, tình trường không như ý, công việc lại đắc ý rồi. Ha ha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]