“ Được, cô nghỉ ngơi đi.” Lạc Mộ Thâm đồng ý, đi cùng Phương Trạch Vũ ra khỏi phòng bệnh, phòng bệnh vốn dĩ ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, tôi đành phải nằm trong phòng, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Mấy ngày này, tôi lại phải ở trong bệnh viện sao?
Tôi suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu loé ra một ý nghĩ, ồ, tôi thật sự là cái đầu gỗ, tại sao tôi lại ngốc như thế chứ? Tại sao lại quên đi mất ? Châu Đình không phải vẫn ở đây sao?
Tốt quá rồi, tôi có thể ở viện cùng với Châu Đình rồi.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhảy lên, ra khỏi phòng bệnh của tôi giống như kẻ điên, tiến đến phòng bệnh của Châu Đình.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, Châu Đình vừa nhìn thấy tôi đến, lập tức hết sức bất ngờ vui mừng.
“ Nhuỵ Tử, cậu lại đến thăm mình à?” Tên nha đầu này xem ra cũng đang buồn chán.
“ Mình à, cũng là đến thăm cậu, có điều, mình cũng vào nhập viện rồi.” Tôi cười nói.
“ Có việc gì thế?” Châu Đình bất ngờ kéo tay tôi.
“ Là như thế này thế này.” Tôi lại tường thuật tỉ mỉ một lần, bao gồm cả việc tôi quen biết Dạ Thiên Kỳ thế nào, tại sao lại ăn cơm cùng Dạ Thiên Kỳ, sau đó tại sao lại bị nhóm búp bê Barbie độc ác tên Nhã Lan đó đánh tập thể, kể đến nỗi mắt Châu Đình trợn tròn hết cỡ.
Đương Nhiên, tôi còn kể việc Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ có thù oán với nhau, Châu Đình khẽ lắc đầu: “ Nhuỵ Tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534989/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.