Chương trước
Chương sau
Chương 595: Không thể thoát thân

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Ngươi rất không bình thường, nhân tộc!” thanh âm của Độc Linh Tử khàn khàn, lông mày hơi nhíu, ánh mắt cũng bắt đầu hiện lên từng tia lãnh mang.

Hắn cũng không nghĩ tới, dưới loại tình huống phân thân của chính mình tập kích bất ngờ, thế mà tên Nhân tộc này cũng có thể phát hiện ra được, đây là tình huống như thế nào?

Không đợi tên Độc Linh Tử suy nghĩ quá nhiều, Nhất Minh đấm ra một quyền về sau liền thôi động huyết vũ hướng về bản tôn của tên Độc Linh Tử lao tới.

Hiển nhiên là hắn cũng nhận ra tên Độc Linh tập kích bất ngờ này cũng chỉ là phân thân mà thôi, so với bản tôn mà nói phải yếu hơn rất nhiều.

Đồng thời cũng vào lúc này, hai tên Linh tộc nhìn thấy Linh Tử cũng không có ý định từ chối bọn hắn, liền theo sát Linh Tử hướng về Nhất Minh giết đi qua.

Tại ba tên Linh tộc hành động trong nháy mắt, Mộ Dung Thiên cũng bắt đầu chuyển động, lôi đình quanh thân lần nữa nổ tung, bất quá, không đợi hắn lao đi được bao xa thì đã bị phân thân của Độc Linh Tử ngăn lại.

“Ừm?” Mộ Dung Thiên khẽ kêu một tiếng, không nghĩ tới tên Linh Tử kia thế mà cho một cái phân thân ngăn cản chính mình, đây là định dùng thế đánh lôi đình mang Nhất Minh đệ chém giết đi?

Thực lực của phân thân này mặc dù không bằng bản tôn, nhưng sau một phen giao thủ Mộ Dung Thiên liền nhận ra nó cũng không phải bình thường, mặc dù không phải là Bán Thần đỉnh phong, nhưng kỳ thực cũng có chiến lực của Bán Thần.

Trong lúc nhất thời Mộ Dung Thiên cũng không cách nào có thể tiếp ứng, bởi vì vừa rồi hắn đã sử dụng “Phá Thiên Thức” để chém giết tên Băng Linh kia, trong thời gian ngắn cũng không cách nào sử dụng một thức hai lần.

“Ài! Xem ra ta chỉ còn cách cùng với cái phân thân này chiến một trận, chí ít cũng không thể để nó làm ảnh hưởng tới trận chiến của Nhất Minh đệ bên kia.” Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, cảm thấy có chút hổ thẹn.

Bất quá, tình hình bây giờ cũng không có hỏng bét như vậy.

Cái phân thân này mặc dù cũng có chiến lực cấp Bán Thần, nhưng đối với Mộ Dung Thiên mà nói, thỉnh thoảng vẫn có thể hướng về một trong ba tên Linh tộc bên kia chém ra một kiếm, trợ giúp Nhất Minh phần nào sức lực.

Một đạo kiếm quang mang theo lôi đình cực tốc tựa như có thể vạch phá hư không gào thét bay tới, hướng về một tên Huyền Linh cơ hồ muốn mang mi tâm của hắn xuyên thủng.

Nhìn thấy đạo kiếm quang này trong sát na, tên Huyền Linh âm thầm kinh hô một tiếng, lôi đình quanh thân đột nhiên bạo khởi, cấp tốc trốn xa.

Cũng may là tốc độ của hắn cũng nhanh không kém, cho nên mới có thể tránh thoát được một kiếm tập kích bất ngờ này, đổi lại là tên Linh tộc khác dưới tình huống như vậy e rằng không cách nào có thể phản ứng cho kịp.

Mộ Dung Thiên thầm hô “đáng tiếc!”, nhưng đối với Nhất Minh hắn mà nói, đây chính là một thời cơ tốt!

Chỉ thấy huyết vũ ở sau lưng vỗ mạnh một cái, quanh thân có huyết khí cuồn cuộn nổi lên, bốc cháy rực rỡ, bên trong còn có một đầu viêm long tùy theo mà động, uốn lượn quanh thân, mang theo uy thế huy hoàng hướng về một tên Băng Linh gần đó giết tới.

Một quyền hung hãn tựa như tiềm long xuất uyên phóng lên tận trời, lực lượng mạnh mẽ mang theo uy áp tràn ngập trấn áp rơi xuống, cùng với tên Băng Linh kia va chạm liền bộc phát một trận nổ tung.

Dư ba cường đại hóa thành đại phong quét sạch bát phương đồng thời, thân hình của tên Băng Linh cũng bởi vì một quyền mạnh mẽ này đánh bay về phía sau, thân hình ảm đạm.

Còn không dừng lại ở đó, đã thấy Độc Linh Tử theo sát ở bên cạnh, độc khí quanh thân không ngừng tán ra, hóa thành một vùng toàn là khí độc khí bao phủ thân hình của Nhất Minh vào bên trong đồng thời, thần sắc băng lãnh đồng dạng là một chưởng từ bên trên rơi xuống.

Sát ý liên tục phun trào, từng đợt thanh âm gào thét như đấm vào trong tai khiến sát cơ trong người Nhất Minh bỗng dưng tiêu thăng, tựa hồ như một chưởng này có thể làm cho tâm thần của hắn dao động kịch liệt vậy.

Bất quá, loại sát cơ từ bên ngoài tác động này rất nhanh được Tiểu Dạ hấp thu hầu như không còn, tâm thần của Nhất Minh dần dần cũng bình tĩnh trở lại, thần sắc không khỏi có phần ngưng trọng, đưa tay lại là một quyền oanh ra.

Nhìn thấy thủ đoạn của chính mình thế mà lại không có tác dụng với tên Nhân tộc này, Độc Linh Tử cũng không khỏi khẽ “ồ!” một tiếng.

“Tâm tính của tên Nhân tộc này đúng thật là không phải bình thường, một chưởng của ta uẩn dưỡng không biết bao nhiêu oán linh ở bên trong thế mà lại không thể kích thích sát cơ của hắn nổi lên, thật là không thể tin được a!”

“Đổi lại là người khác mà nói, hẳn là sẽ bị những oán linh này tác động tâm thần, từ đó sinh ra sát cơ vượt mức bình thường, cuối cùng là sẽ mất đi bình tĩnh.”

“Kể từ đó, ta có thể lợi dụng điểm này để mà giành lấy chiến thắng phi thường nhẹ nhõm.”

“Bất quá cũng không có quan hệ, một lần không được thì lại thêm một lần, ta không tin dưới độc khí của ta bao phủ mà tâm thần của hắn cũng không hề cải biến!”

Độc Linh Tử thầm nghĩ những điều này về sau, bản thân liền lần nữa giết tới đồng thời, hai tên Huyền Linh và Băng Linh cũng phát động công kích từ phía xa.

Ba tên Linh tộc hợp thành một hình tam giác bao bọc ba cái phương hướng đồng loạt phát khởi thế công, dưới tình huống bị vây công như thế này Nhất Minh hắn muốn thoát cũng khó khăn.

Đặc biệt là trong đó còn có một tên Linh Tử với chiến lực không hề tầm thường.

Huyết vũ không ngừng vỗ mạnh, thân hình thoải mái xê dịch biến hóa, Nhất Minh hắn mặc dù có thể tránh né những công kích ở phía xa, nhưng đối với thế công của tên Độc Linh ở trước mắt cũng vô pháp né tránh, cho nên chỉ có thể phản kích ngăn cản.

Một phần là hai đạo công kích ở phía xa không ngừng thu hẹp phạm vi hoạt động của hắn, một phần là thực lực của tên Độc Linh này không giống bình thường.

“Chỉ mới giao thủ một lát mà tâm thần của ta bị loại thanh âm chói tai kia tác động mấy lần, nếu không phải có Tiểu Dạ tại trong bóng tối hấp thu những thứ này, e rằng ta đã không thể nào là đối thủ!”

Nhất Minh âm thầm cắn răng chịu đựng, ánh mắt nhìn về hai tên Linh tộc ở bên ngoài độc khí đã thay đổi rất nhiều, đúng thật là con muỗi tuy nhỏ nhưng kỳ thực rất là phiền phức!

Mộ Dung Thiên nhìn thấy Nhất Minh liên tục bị ba tên Linh tộc vây đánh vô cùng chật vật cũng không khỏi phẫn nộ trong lòng, vừa định xuất ra một kiếm chém đi qua thì bị cái phân thân này xuất thủ ngăn cản.

Mộ Dung Thiên không khỏi mắng to một tiếng, kiếm quang mang theo lôi đình chi thế không ngừng rơi xuống, bất quá cũng chỉ có thể chiếm được thượng phong mà thôi.

Muốn chém giết, e rằng phải vận dụng Phá Thiên Thức tạo một cái cơ hội mới được.

Bên ngoài sa bàn, rất nhiều tu sĩ cũng mang một màn này đặt vào trong mắt, cũng đối với “độ lì” của Nhất Minh có một chút kiến giải mới.

“Chậc chậc chậc! Thể tu thật mẹ nó biến thái, nếu đổi lại là ta mà nói, e rằng thân thể đã bị oanh sát từ lâu.”

Mỗi một người sau khi nhìn thấy Nhất Minh bị vây công tới huyết y không ngừng tơi tả, tưởng chừng như một khắc tiếp theo sẽ nhìn thấy tên đệ nhất tiềm long bị oanh thành cặn bã thì một màn tiếp theo xảy ra đã ngoài dự đoán của tất cả bọn hắn.

Chỉ thấy thỉnh thoảng có công kích rơi vào trên thân đánh cho nhục thân của hắn không ngừng tóe lên máu tươi, lộ ra xương cốt, thế nhưng là tựa hồ như đối với hắn cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Nhất Minh hắn cũng mặc kệ đau đớn từ trên thân truyền tới.

Bàn tay của hắn đã cùng với thế công của tên Độc Linh Tử va chạm không biết bao nhiêu lần, giờ khắc này, đã lộ ra từng khối xương cốt màu hồng cực kỳ bắt mắt.

Bao phủ ở bên trên, chính là từng giọt máu tươi rơi ra, hóa thành huyết khí bao quanh thân thể.

Da thịt của hắn có thể bởi vì huyết y phá toái mà chịu phải thương tổn, nhưng xương cốt cũng không có bởi vì nhục thân thương tổn mà chịu phải ảnh hưởng.

Chỉ có điều, loại đau đớn xuyên thấu cốt tủy này khiến thần sắc của hắn đã bắt đầu vặn vẹo biến hình, trông phi thường dữ tợn.

Cho nên, nhìn như hắn bị đánh cho thân hình tơi tả nhưng chiến lực kỳ thực cũng không có rơi xuống bao nhiêu, đau đớn dù có xông lên não cũng bị hắn sinh sinh đè ép đi xuống.

Nhìn thấy Nhất Minh tại trong phạm vi độc khí của bản thân đánh lâu như vậy, Độc Linh Tử cũng không khỏi nhíu lại lông mày.

“Kỳ quái!”

“Tại sao tên này lại không có vẻ gì là bị linh độc xâm nhập thân thể, nếu đổi lại người khác mà nói, e rằng dưới thương thế như vậy đã bị độc khí ăn mòn thân thể từ lâu.”

“Linh độc của ta không có khả năng đối với tên này không chút tác dụng nào, có lẽ là hắn chỉ đang gắng gượng mà thôi, chờ khi độc tố tích tụ tới một ngưỡng nhất định, tên này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Thầm nghĩ như vậy về sau, Độc Linh Tử lần nữa xông tới phát khởi thế công, bất quá, hắn cũng không để cho Nhất Minh có cơ hội tiếp cận tới gần, chỉ là ở một phạm vi nhất định liên tục xuất ra bí thuật đánh tới.

Hắn biết tận dụng điểm mạnh của bản thân và lợi dụng điểm yếu của địch nhân, sở dĩ mới có hành động giữ khoảng cách như vậy.

Nhất Minh hắn cũng không còn cách nào là phải chật vật chống trả, dưới tình huống bị ba tên Linh tộc vây công hắn đã tận hết sức lực không để cho chính mình lâm vào trọng thương, một số bộ vị quan trọng hắn vẫn là lưu tâm rất nhiều.

Thế nhưng cũng vô pháp thoát khỏi vòng vây.

“Đáng tiếc a! Xem ra lần tranh đoạt này Linh tộc bên kia dẫn trước chúng ta rồi, bọn hắn có một tên Linh Tử làm chủ lực, cho dù tên Nhất Minh này có là thể tu cũng vô pháp chịu được quá lâu.”

Có tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này cũng không khỏi cảm khái thở dài một hơi.

Hoàng Kỳ nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm vào tên Độc Linh Tử, hai mắt đỏ lên, hận không thể xông vào bên trong mang tên này chém giết tại chỗ.

“Thương thế trên người đã nặng như vậy, e rằng Tiểu Minh khó có thể thoát khỏi vòng vây, mà cho dù có thoát khỏi cũng không cách nào chạy thoát.”

Hoàng Kỳ nghĩ tới đây liền âm thầm thề trong lòng, nếu như Tiểu Minh có mệnh hệ gì mà nói, lão tuyệt sẽ không bỏ qua bất kỳ một tên Độc Linh nào còn đứng trước mặt lão.

Bởi vì Nhất Minh tiến vào bằng chân chính nhục thân, cũng không phải là thần niệm hóa thành, một khi khí huyết tiêu hao tới một ngưỡng giới hạn mà nói, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Độc Linh Tử nhìn thấy thời điểm đã không sai biệt lắm liền ngay lập tức bấm niệm pháp quyết.

Oanh minh truyền ra, ba cái ngón tay khô bại từ giữa hư không hiện hóa mà ra, oán linh ở bên trên không ngừng gào thét như đấm vào trong tai, truyền khắp bát phương đồng thời, cấp tốc liền tới.

Rất nhiều người nhìn thấy ba cái ngón tay này hiện ra trong nháy mắt cũng nhịn không được mà rợn cả tóc gáy, có người càng là nắm chặt bàn tay, ánh mắt cũng không rời khỏi thân hình tràn đầy máu tươi kia dù chỉ một khắc, bước chân bước lên, thần sắc càng là lo lắng không gì sánh được.

Đồng thời cũng vào lúc này, hai đoàn công kích của hai tên Linh tộc ở phía xa cũng đồng dạng đánh tới, nhìn bộ dáng kia cơ hồ là không có ý định lưu thủ một chút nào.

“Nhất Minh!” Chúc Tình kinh hô thành tiếng, nhưng nàng cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lấy thân hình của hắn dần dần bị ba đạo thế công kinh khủng kia bao phủ.

Oanh!

Trong nháy mắt này, một tiếng vang lập tức nổ tung tại giữa hư không, truyền ra âm bạo đồng thời, cũng nhấc lên đại phong vô cùng to lớn.

Thậm chí ngay cả Mộ Dung Thiên ở cách đó không xa cũng bởi vì dư ba quét tới mà không khỏi lui lại mấy bước, trong mắt đều là sát cơ không ngừng dâng lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.