Chương trước
Chương sau
Chương 594: Thành bại tại nhục thân

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Minh bạch ý tứ của tên Độc Linh kia về sau, Nhất Minh cũng không còn định quan tâm tới hắn, nhưng cũng để Tiểu Dạ nó từ trong bóng tối nhìn chằm chằm.

Vốn dĩ hắn đang vừa giao phong vừa giữ lại một phần lực lượng để đề phòng tên Độc Linh kia, chính vì điều này mà cả người của hắn đã thấm đầy máu tươi, hiển nhiên là trong quá trình chiến đấu cũng thụ thương không nhẹ.

Dù sao đi nữa, ba tên Linh tộc này cũng đều là Bán Thần thuộc dạng đỉnh phong loại kia, cũng không phải những Bán Thần bình thường có thể so sánh.

Nhưng bây giờ hẳn là không cần, Nhất Minh biết trước khi ba tên Linh tộc này bị đánh bại thì tên Độc Linh Tử kia sẽ không xuất thủ, một phần là hắn không muốn mặt mũi của bản thân bị ô uế, một phần còn lại chính là tên Độc Linh này muốn cùng với chính mình chiến một trận.

Thế là hắn tập trung hướng về một tên Hỏa Linh tộc trong đó đập tới, mặc kệ những tên khác đối với hắn tiến hành công kích như thế nào, mỗi khi bản thân có cơ hội mà nói, liền hướng về tên Hỏa Linh giết đi qua.

Huyết y trên thân mặc dù có thể ngăn cản phần nào lực lượng, nhưng cũng không thể nào ngăn cản toàn bộ, bất quá chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để khiến cho ba tên Linh tộc cảm thấy chật vật vô cùng.

Đặc biệt là tên Hỏa Linh kia, dưới áp lực bị Nhất Minh chủ động nhằm vào như thế này, mặt mày của hắn đã không ngừng choáng váng.

“Nhân tộc đáng chết! Ta nhất định sẽ mang ngươi đốt thành tro bụi, chết đi cho ta!” tên Hoả Linh nổi giận gầm thét, nháy mắt liền xuất thủ cuồng bạo vô cùng, một bộ muốn mang Nhất Minh đốt chết đồng dạng.

Hai tên Linh tộc còn lại nhìn thấy cảnh này cũng đồng dạng xuất thủ hướng về Nhất Minh đánh tới, tràn diện hỗn loạn vô cùng.

Oanh minh liên tiếp truyền ra, Nhất Minh hắn cũng không dám khinh địch, huyết hà quanh thân không ngừng bạo phát, một phần là hoá thành huyết y bao bọc quanh thân, một phần là gia nhập vào trong từng quyền nện xuống, long ngâm quanh quẩn.

Cảm nhận được tên Nhân tộc này vẫn không chịu từ bỏ nhằm vào chính mình, tên Hỏa Linh cũng không còn cách nào là phải lui lại một đoạn, thần sắc dữ tợn nhìn vào Nhất Minh hận không thể mang tên này đè xuống đất ma sát!

Bất quá sau khi nhìn thấy hai tên đồng bạn cùng với tên Nhân tộc này dây dưa, Linh Tử bên kia tựa hồ cũng không có ý định nào muốn đoạt lấy thiên địa linh cơ, thế là linh quang trong đầu bỗng dưng nổi lên, hai mắt toả ra ánh sáng!

Tức giận trong lòng vào thời khắc này cũng biến mất không thấy, thế là hắn cấp tốc quay người hướng về bên kia lao đi.

Hai tên Linh tộc vốn dĩ vẫn luôn chú ý động tĩnh của tên Hỏa Linh bên này, nhìn thấy hắn thế mà bỏ rơi đồng đội bỏ chạy đi đoạt linh cơ về sau, bọn hắn cũng nhịn không được mà tức giận quát lên!

“Các ngươi muốn định đi đâu?” thanh âm Nhất Minh nhàn nhạt vang lên trong nháy mắt, huyết vũ sau lưng liền ầm vang vỗ mạnh, thân hình cấp tốc lướt tới lập tức bộc phát ra khí huyết cuồn cuộn mang hai tên Linh tộc bao khỏa vào bên trong.

Đây chẳng qua chỉ là một đòn tâm lý nho nhỏ mà thôi.

“Đầu tiên chính là cho tên Hoả Linh này biết bản thân đang lâm vào nguy cơ như thế nào, nếu như ta không cho tên Hỏa Linh này một chút hy vọng, tiếp tục dồn hắn vào đường cùng mà nói, tên này liền sẽ cùng chính ta đồng quy vu tận.”

“Nếu như thắng được, chính ta cũng sẽ bởi vì điều này mà tổn thất nặng nề.”

“Nhưng nếu làm ngược lại thả cho hắn một lựa chọn khác mà nói, hắn sẽ không ngần ngại mà quay người rời đi, quả đúng như những gì mà ta dự đoán.”

Nhất Minh âm thầm nhếch lên một vệt nụ cười, tiếp tục ngăn chặn hai tên Linh tộc không cho bọn hắn thoát thân khỏi đây, tạo điều kiện cho tên Hỏa Linh kia đoạt lấy linh cơ rời khỏi nơi này.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, tên Hỏa Linh sẽ không chút nghĩ ngợi mà từ bỏ chiến đấu, ngay cả một cái ý niệm chiến đấu cũng không còn, điều này càng là tạo điều kiện cho Nhất Minh chiếm lại thượng phong, lập tức tận dụng cơ hội lần này liền mang hai tên Linh tộc còn lại đè lên đánh.

Đây, chính là bản năng vốn có của mọi sinh linh trên thế giới này, đứng trước dụ hoặc to lớn, rất ít ai có thể giữ được bản tâm.

Chung quy lại thì, tên Hỏa Linh hành động như vậy cũng không có cái gì là sai, so với việc mang Nhất Minh cầm xuống mà nói, việc bản thân đoạt được thiên địa linh cơ phải quan trọng hơn nhiều.

Thế là không qua bao lâu, tên Hỏa Linh cũng thành công đoạt lấy đoàn thiên địa linh thứ tám mà không có một chút trở ngại nào, thậm chí ngay cả Độc Linh Tử cũng không có xuất thủ ngăn cản.

Tới thời điểm này, cả Nhân Linh hai tộc đều đồng thời có được bốn cái danh ngạch, chỉ còn lại một đoàn thiên địa Linh cơ do Mộ Dung Thiên triệu hồi trước đó, và một đoàn linh cơ cuối cùng vẫn chưa được triệu hồi đi ra.

Trận tranh đoạt này đối với Nhân tộc một phương mà nói, quả thật là gian nan đến cực điểm.

Nhìn chung tổng thể toàn bộ chiến trường hư không, Linh tộc tổng cộng còn tới bốn tên, mà Nhân tộc một phương, chỉ còn lại Nhất Minh và Mộ Dung Thiên mà thôi.

Đại đa số tu sĩ Nhân tộc ở bên ngoài sa bàn đều là trầm mặc nhìn xem, hiển nhiên là bọn hắn cũng không nghĩ tới hai đoàn Linh cơ cuối cùng này Nhân tộc đều sẽ giành được, chung quy là nhân số thua kém quá nhiều.

Bất quá, vẫn có một vài người là không ngừng rống to gào lên, điên cuồng cổ vũ, chỉ có một người nắm chặt bàn tay vào bên trong, thần sắc bên ngoài mặc dù không có bao nhiêu biến hoá, nhưng nội tâm đã là nổi lên sóng to gió lớn, không cách nào bình tĩnh!

Nhìn lấy hai tên Linh tộc đang bị Nhất Minh đè lên đánh, thậm chí vào thời khắc này tựa hồ như đã vô pháp trụ được quá lâu, lông mày của Độc Linh Tử không khỏi nhíu lại, phảng phất như ngửi được một loại mùi vị không giống bình thường.

Hắn cẩn thận quan sát song phương giao chiến, ban đầu cũng không có nhận ra cái gì, nhưng dần dần hắn lại nhìn ra được hai tên Linh tộc kia tựa hồ mắc phải sai lầm cơ bản quá nhiều.

Mà cũng chính vì điểm này, mà hai tên Linh tộc kia mới rơi vào thế hạ phong, ngay cả khả năng phản kháng cũng trở nên chật vật.

Thêm một điều nữa, từ lúc giao chiến cho tới bây giờ, cả hai tên Linh tộc đều đã tiêu hao lực lượng đạt tới một cái giới hạn, cho nên lực lượng của bọn hắn phát huy đi ra trở nên tan rã vô cùng, xem ra là cũng không chịu được bao lâu.

Còn tên Nhân tộc kia, lực lượng mà hắn phát huy đi ra vốn dĩ cũng không phải là chân nguyên, mà chính là huyết khí từ trong thân thể.

“Không ngờ Nhân tộc lại có người tu luyện huyết khí đạt tới tình trạng này, chẳng phải truyền thừa về đạo này đã đoạn tuyệt từ vạn năm trước rồi hay sao?”

“Thành bại tại nhục thân, câu nói này không phải tự nhiên mà có, cổ nhân nói quả nhiên không sai.” Độc Linh Tử âm thầm nghĩ đến.

Tại trong một ít trường hợp như thế này phải công nhận một điều là thể tu rất có lợi thế.

Bọn hắn cũng không lo lực lượng của chính mình bị tiêu hao dần theo thời gian, chỉ cần thân thể còn có khả năng hoạt động, thể tu liền không phế.

Bất quá, thể tu cũng có một cái nhược điểm đó chính là cần phải tiếp cận tới một cái phạm vi nhất định mới có thể tiến hành tấn công, thế nhưng, nhược điểm này cũng không coi là cái gì, còn một cái nhược điểm khiến thể tu so với những tu sĩ khác phải thiệt thòi hơn nhiều.

Chính là một khi nhục thân phá toái, bản thân cũng liền vẫn lạc đi theo.

Những tu sĩ đi theo Thần đạo mà nói, cho dù thân thể bị đánh tan thì thần hồn vẫn còn khả năng chạy đi, chờ đợi cơ hội đông sơn tái khởi, sống lại một đời.

Còn thể tu thì không.

Cho nên nói, “Thành bại tại nhục thân”, cũng không phải là khoa trương!

Xác định được thế cục của song phương về sau, ánh mắt của Độc Linh Tử liền nhìn về chỗ của Mộ Dung Thiên bên kia, con ngươi không khỏi híp lại.

Nhìn thấy tên Nhân tộc này chỉ là chân nguyên cảnh mà lại có thể mang một Bán Thần đè lên đánh, hơn nữa một kiếm kia, e rằng sẽ mang tên Băng Linh trảm tại dưới kiếm.

“Nếu như ta để cho tên Băng Linh này chết dưới một kiếm kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều “chó con” cắn lấy không thả, phiền phức hẳn là không nhỏ a!”

Độc Linh Tử thở dài một hơi liền bắt đầu đứng lên, độc khí quanh thân lập tức phun trào, hư không bỗng dưng oanh minh một tiếng liền có một đạo lục quang từ phương xa gào thét bay tới, hướng về Mộ Dung Thiên đánh ra một chưởng.

Mộ Dung Thiên vốn dĩ đang thi triển Phá Thiên Thức hòng mang tên Băng Linh này trảm tại dưới kiếm thì bỗng dưng cảm nhận được cái gì, ánh mắt cấp tốc hướng về một cái phương vị nhìn qua, nhìn thấy tên Độc Linh mang theo uy thế huy hoàng hướng về chính mình giết tới, tốc độ cực nhanh.

Có thể Mộ Dung Thiên cũng không có ý định dừng lại, khoé miệng nhếch lên, nương theo hư ảnh kiếm quang nổ tung trong nháy mắt kia, Mộ Dung Thiên đã cướp thân lao tới phụ cận, một kiếm rơi xuống.

Đồng thời cũng vào lúc này, một đạo hồng quang từ bên cạnh giết thẳng tới tên Độc Linh Tử bên kia, long ngâm oanh động vang lên, một quyền nện xuống liền cùng với một chưởng toàn là độc khí kia va chạm vào nhau, lập tức nổ tung.

Hai tên Linh tộc vốn dĩ đang cùng với Nhất Minh giao phong nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hồi hộp trong lòng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về tên Độc Linh Tử bên kia, thần sắc tái nhợt không thôi.

“Linh Tử đại nhân!”

Dư ba tán đi, thân hình của Nhất Minh và tên Độc Linh Tử đồng thời hiển lộ đi ra, nhìn thấy Linh Tử không có vấn đề hai tên Linh tộc cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức thả người hướng về chỗ Độc Linh Tử phóng đi.

Với lực lượng của bọn hắn bây giờ đích thật là không cách nào có thể ngăn cản Nhất Minh, giờ khắc này đúng thật là chỉ còn cách ở một bên trợ trận, nhưng bọn hắn cũng không biết Linh Tử có đồng ý hay không, cho nên cũng không có tự ý quyết định.

Nhất Minh nhìn qua tên Độc Linh nhếch miệng cười cười, bạch y bên trong đã rách tơi tả, dư ba từ chỗ của Mộ Dung Thiên quét tới khiến huyết y trên thân không ngừng tung bay, ngay cả mái tóc cũng vì đó hất lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy chiến ý!

“Nhân tộc, ngươi rất không tệ!” thanh âm của tên Độc Linh Tử khàn khàn vang lên, đôi mắt điềm tĩnh, cũng không có bởi bị chặn lại thế công mà nảy sinh một chút gợn sóng nào.

Nhất Minh khẽ “ồ” lên một tiếng, khoé miệng cười cười: “Xem ra đồng bạn của ngươi rất là tệ a, mới đó mà đã bị trảm dưới kiếm rồi, ngươi không thấy tức giận một chút nào sao?”

Thanh âm vừa dứt trong nháy mắt, thân hình của Mộ Dung Thiên liền đã xuất hiện bên cạnh Nhất Minh không xa, lôi đình quanh thân cuồn cuộn sôi trào, càng là có một vòng hư ảnh kiếm quang quay vòng quanh thân, tán ra sắc bén đồng thời, khiến con ngươi của hai tên Linh tộc không khỏi co vào, hiển nhiên là cảm nhận được cỗ kiếm ý kia không hề đơn giản.

Bất quá, từ đầu tới cuối tên Độc Linh Tử kia vẫn không hề có mảy may biến hoá, ánh mắt dừng lại trên thân của Mộ Dung Thiên một chút liền thu hồi tầm mắt nhìn qua Nhất Minh, thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên.

“Ta vì sao lại phải tức giận?”

Thanh âm của tên Độc Linh vừa dứt trong nháy mắt, Nhất Minh lập tức nghiêm lại sắc mặt hướng về một bên đấm ra một quyền, thanh âm nhàn nhạt truyền ra, ngữ khí lạnh như băng không một chút tình cảm nào.

“Quá chậm!"

Oanh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.