Chương trước
Chương sau
Chương 580: Không chút kiêng kỵ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh không biết bản thân của chính mình đã phi hành bao lâu, thời gian cứ thế mà chậm rãi trôi qua, thẳng tới một cái thời khắc Tiểu Dạ nó nhìn thấy bốn tên Linh tộc đã không còn tiếp tục phi hành, nơi đó không hề bị màn sáng màu đỏ bao trùm hẳn là khu vực an toàn không sai.

Bất quá tình huống bây giờ dường như có chút không tốt, hắn mặc dù có thể duy trì bản thân ở bên ngoài khu vực an toàn một đoạn thời gian, nhưng cũng không cách nào duy trì được quá lâu.

Trong cảm nhận của hắn, cỗ lực lượng màu đỏ kia đang ăn mòn với mức độ càng lúc càng lớn.

Ban đầu vốn dĩ cũng không đáng để nhắc tới, nhưng theo thời gian trôi qua thì cỗ năng lượng này càng lúc càng trở nên dày đặc đồng thời, áp lực mà hắn nhận phải cũng trở nên càng thêm cường thịnh.

Nhất Minh có thể tinh tường, chính mình nếu tại trong môi trường này rèn luyện một phen thì nhục thân liền có khả năng tiến thêm một bước cũng không chừng, nhưng hắn thật sự là không có quá nhiều thời gian để làm như vậy.

Thế là hắn không còn cách nào ngoài việc đổi một cái phương vị, bắt đầu tiến vào khu vực an toàn bên trong.

Băng nguyên bên trên, Nhất Minh đứng tại một tòa băng sơn cách bốn tên Linh tộc cũng không tính gần, với loại khoảng cách này nếu chỉ bằng khả năng của hắn quả thật là không cách nào nhìn thấy được động tĩnh của bốn tên Linh tộc bên kia.

Nhưng thông qua Tiểu Dạ thì lại khác, mặc dù vẫn như cũ không nhìn ra thứ gì, nhưng từ vị trí của Tiểu Dạ vẫn có thể cảm ứng ra được tại một cái phương hướng khác đang bộc phát ra chiến đấu phi thường kịch liệt.

Hẳn là do màn sáng màu đỏ này thu hẹp trở lại cho nên tần suất gặp nhau của các tu sĩ lại tăng thêm mấy phần, cho nên mới dẫn xuất chiến đấu như vậy.

Thông qua Tiểu Dạ hắn rõ ràng có thể nhìn ra được tại một cái phương vị bên kia đang có hỏa diễm cuồn cuộn bốc lên, thậm chí còn nhìn thấy được tại đường ranh giới giữa hai địa vực còn có từng mảng khói trắng tán ra, hẳn là do chênh lệch về nhiệt độ gây nên.

Ngay khi nhìn thấy Hỏa vực một sát na, Nhất Minh hắn liền biết lôi vực rốt cuộc ở cái phương hướng nào, bởi vì ban đầu ở bên ngoài sa bàn hắn đã nhìn qua toàn bộ địa vực một lần.

Nếu không có tấm màn sáng màu đỏ mà nói, hắn hẳn là sẽ thử tranh đoạt thiên địa linh cơ ở nơi đây rồi sẽ đi tìm Mộ Dung Thiên để tụ hợp trở lại, nhưng bây giờ hẳn là không cần, bởi vì theo màn sáng màu đỏ không ngừng thu hẹp, hắn và Mộ Dung Thiên cuối cùng gì thì cũng sẽ gặp nhau mà thôi.

Đương nhiên, đây là dưới trường hợp cả hai đều chưa tranh được thiên địa linh cơ và vẫn còn sống mới được.

“Vốn dĩ ban đầu ta và Mộ Dung huynh đã lập ra kế hoạch tụ họp không sai, nhưng độ lớn của địa vực và tấm màn màu đỏ này đã phá hủy hết thảy, e rằng ta và huynh ấy còn chưa kịp gặp nhau đã gặp phải những tu sĩ khác, muốn gặp lại quả thật là không hề dễ dàng a!”

Nhất Minh âm thầm cảm khái trong lòng, cũng hy vọng Mộ Dung Thiên sẽ thuận lợi đoạt được thiên địa linh cơ trước khi vùng an toàn thu hẹp nhỏ lại.

Giờ khắc này, Tiểu Dạ phát hiện ra được tại Hỏa vực bên kia đang tản mác ra dư ba không hề tầm thường, hắn không biết bốn tên Linh tộc kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào, chỉ có thể chờ đợi nhưng trong lòng ẩn ẩn cũng có một chút suy đoán.

Đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ hướng về bên kia nhìn xem một phen.

Đây chính là cơ hội để bốn tên Linh tộc vốn không tín nhiệm có được mục tiêu chung, đương nhiên là sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, bốn tên Linh tộc ở nơi xa ngay khi cảm giác được dư ba tản mác đi ra liền hướng về Hỏa vực bên kia phóng đi.

Nhất Minh hắn cảm giác được tên Huyền Linh tộc cũng bắt đầu di động liền mệnh cho Tiểu Dạ trở về, bản thân vừa định thả người hướng về Hỏa vực lao đi thì bỗng dưng cảm giác được cái gì, ánh mắt lạnh lùng hướng ra bên ngoài khu vực an toàn nhìn qua.

Dưới tầm mắt của hắn, hoàn toàn không có cái gì bất thường hiện ra, nhưng loại cảm giác bị nhằm vào kia thì quả thật là không lệch đi đâu được.

Thế là hắn cũng không vội mà tiến hành động thủ, hắn muốn nhìn xem tên tu sĩ đang ẩn giấu ở bên ngoài khu vực an toàn kia rốt cuộc muốn chờ tới khi nào.

Tên tu sĩ ẩn giấu ở bên ngoài khu vực an toàn kia dường như cũng cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn qua, trong lòng cũng không khỏi lộp bộp một chút, trong đầu không biết vì sao chính mình lại bị phát hiện nhanh đến như vậy, đây vốn dĩ là không có khả năng a?

Có thể tình huống bây giờ cũng không mấy lạc quan, dưới mắt hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là hướng về phương hướng khác lao đi, còn hai chính là trực tiếp cùng với tên này đối kháng, bất quá, cũng còn có một sự lựa chọn thứ ba.

“Tên thanh niên này phát hiện ra ta cũng không có động thủ, hẳn là cũng không muốn cùng ta nổi lên xung đột, nếu như thuận lợi mà nói còn có thể kết thành đồng bạn.”

Nghĩ tới đây, người này từ bên ngoài khu vực an toàn bỗng dưng hiển lộ thân hình, chậm rãi hướng vào bên trong khu vực an toàn bay đến.

Nhất Minh cẩn thận nhìn qua đánh giá một phen, người này mặc dù có ngoại hình như một thanh niên nhưng tuổi tác hẳn là cũng không có giống như bề ngoài trẻ trung như vậy.

Song phương chạm mặt về sau thanh niên kia liền hướng về phía hắn chắp tay cười cười truyền ra thoại ngữ: “Thật không ngờ ta lại có thể gặp được một vị đệ nhất Tiềm Long ở nơi đây, quả thật là vinh hạnh của kẻ hèn này.”

Nhất Minh trầm mặc không nói.

Nhìn thấy hắn cũng không có bao nhiêu phản ứng thế là thanh niên mới bồi thêm vài câu khen ngợi, trong suy nghĩ của hắn, những thiên kiêu trẻ tuổi như thế này rất khó để chống lại những lời nói tâng bốc bản thân.

“Chỉ cần có thể làm cho tâm trạng của tên này vui vẻ, bản thân ta liền sẽ có cơ hội.” thanh niên âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Có thể thần sắc của Nhất Minh biểu hiện ra ngoài cũng không có bất kỳ dao động nào, điều này khiến hắn có chút lúng túng, thế là hắng giọng một cái đi thẳng vào chính đề.

“Không biết Nhất Minh đạo hữu có đồng bạn hay chưa, nếu chưa thì chúng ta có thể tổ đội một hai.”

Có thể ngữ khí và mỗi một câu nói mà thanh niên này nói ra đều là có ý tâng bốc Nhất Minh lên cao, nếu không phải hắn nhận ra người này đối với hắn nảy sinh địch ý thì hẳn là đã bị tên này đánh lừa.

Địch ý sinh ra cũng không phải là vô duyên vô cớ, tại nơi này hầu như ai ai cũng đều là như vậy.

Tên này đã đối với hắn sinh ra địch ý lại còn muốn kết đội, đây không khác gì là một thanh đao lơ lửng trên đầu bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống lấy mạng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để mầm tai họa này ở bên cạnh bản thân.

Đổi lại là thanh niên trẻ người non dạ khác mà nói, dưới một phen tâng bốc của tên này chắc hẳn đã phiêu lên chín tầng mây, hận không thể đắc ý mà cười lên ha hả.

Thế nhưng là sau một phen tâng bốc về sau mà thần sắc của Nhất Minh vẫn điềm nhiên như thường, hoàn toàn không hề có cảm giác xao động một chút nào, điều này khiến thanh niên nhận ra đệ nhất tiềm long quả nhiên không hề đơn giản.

Hắn vốn còn định nói thêm cái gì thì thanh âm của Nhất Minh bỗng dưng vang lên, ánh mắt lạnh lùng không một chút gợn sóng nhìn về phía trước.

“Thật là ngại quá, ta không có hứng thú kết đội với người mang theo địch ý đối với ta.”

“Nếu ngươi đã nói xong vậy thì có thể đi chết được rồi."

Thanh âm vừa dứt trong nháy mắt, Nhất Minh âm thầm lệnh cho Tiểu Dạ mang cảm xúc của tên thanh niên này kéo thẳng lên cao đồng thời, bản thân cũng nâng thương giết tới.

Cảm xúc của hắn vốn dĩ đang an an ổn ổn bỗng dưng lại sôi trào mãnh liệt, hắn có một loại cảm giác muốn mang Nhất Minh chia năm xẻ bảy ngay lập tức, hắn cũng không ý thức được là bản thân đang bị một cỗ lực lượng quỷ dị bắt đầu can thiệp đi vào, khiến cho hắn trong bất tri bất giác cũng xem Nhất Minh là địch nhân của chính mình.

Trong ý thức của hắn, Nhất Minh thẳng thừng từ chối cùng nói ra một câu kêu hắn đi chết đi tựa như mang một viên đá ném vào mặt hồ, trong lúc nhất thời mặt hồ cuộn cuộn nổi sóng, cũng giống như tâm thần của hắn vốn đang bình tĩnh lại trở nên vô pháp kiềm chế.

Thần sắc của hắn lập tức vặn vẹo dữ tợn, mắt nhìn lấy Nhất Minh nâng thương giết tới liền quát to một tiếng: “Làm càn!”

Trong nháy mắt, hai bóng người đã tại giữa không trung chiến thành một đoàn, chân nguyên ba động mạnh mẽ lập tức lan truyền khắp bốn phương tám hướng đánh cho băng sơn ầm vang sụp đổ, đại địa bên dưới không ngừng phá toái.

Nhất Minh hắn cũng không có ý định cùng tên này dây dưa quá lâu, nhưng hắn lại có ý định muốn kiểm nghiệm một chút về năng lực của Tiểu Dạ, thế là lại lệnh cho Tiểu Dạ mang cảm xúc của tên này hạ xuống.

Loại năng lực này đối với Tiểu Dạ không tốn bao nhiêu năng lượng, so với việc cướp đoạt tâm tình tiêu cực thì phải tiết kiệm hơn nhiều, hắn biết loại thủ đoạn cướp đoạt tâm tình kia chỉ có ba cái cơ hội, cho nên cũng không muốn vận dụng vào thời điểm này.

Tiểu Dạ nghe được mệnh lệnh của hắn liền lập tức làm theo, thế là sau một vài thao tác “nâng lên hạ xuống” đã khiến cho cảm xúc của tên thanh niên này cũng cải biến lúc cao lúc thấp.

Điều này nhìn từ bề ngoài sẽ không phát hiện ra cái gì bất thường, nhưng trong lúc vô tình đã khiến cho thanh niên này liên tiếp phạm phải sai lầm, khiến hắn càng đánh càng rơi vào thế hạ phong, thẳng tới một cái thời khắc hắn cảm giác toàn thân bất lực vô cùng, chính mình thế mà không phải là đối thủ của tên nhóc này sao?

Trong lòng giãy dụa hồi lâu hắn liền hướng về Nhất Minh gào lên: “Ngươi nếu như là vẫn không dừng lại ta sẽ để cho ngươi biết thế nào cực hạn của đau khổ, ngươi có thể không quan tâm tới chính mình, nhưng ngươi không thể không quan tâm tới những người ở Quang Minh Điện a?”

Nhất Minh lạnh lùng nhìn lấy chính hắn, trường thương trong tay không những không có dừng lại mà tiếp tục bộc phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng đánh tới.

“Tốt tốt tốt, vậy thì ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ để cho mọi người ở Quang Minh Điện đều biết, rốt cuộc ai mới là người hại chết bọn họ."

“Không phải ta, cũng không phải bất kỳ người nào khác, mà chính là ngươi!”

Thanh âm của hắn vừa dứt trong nháy mắt, trường thương cũng đồng dạng rơi xuống.

Một cỗ lực lượng so với hắn phải mạnh không biết bao nhiêu lần quét ngang thân thể, ngay cả khi thanh niên thôi động chân nguyên bảo hộ quanh thân cũng ầm vang phá toái, không qua bao lâu liền bắt đầu hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán.

Thần sắc Nhất Minh trở nên âm trầm đến đáng sợ, đã đánh tới giờ khắc này hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức tên thanh niên kia sẽ dừng lại thủ đoạn.

Cho dù hắn có tha cho tên thanh niên này một mạng thì ai lại đảm bảo được hắn sẽ không tiếp tục đối với Quang Minh Điện động thủ?

Cho nên cũng không cần phải nói nhảm quá nhiều, nếu như đã đắc tội vậy thì không cần phải cố kỵ cái gì, ngươi ra một chiêu ta liền phá một chiêu, ta không tin trong quá trình ra chiêu ngươi lại có thể làm thần không biết quỷ không hay.

Trên đời này không có nơi nào là gió không thổi qua, cho dù gió không thể thổi qua ta cũng có thể lật tung lên được.

Uy hiếp ta?

Vậy thì phải xem xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản sự?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.