Hai tên Linh tộc giao chiến tới thời điểm này cũng coi như đã phân ra thắng bại, bên thắng đương nhiên là thuộc về tên Băng Linh tộc kia.
Không thể nghi ngờ, dưới loại hoàn cảnh hàn khí dày đặc như thế này, Băng Linh tộc hiển nhiên có được thiên thời địa lợi, liên tục đánh cho tên Hỏa Linh tộc kia phun ra máu tươi, thần sắc tái nhợt đến cực điểm, khí tức càng là trở nên phù phiếm.
Nhìn xem tới giờ khắc này, ngay cả Nhất Minh hắn còn muốn ngo ngoe muốn động chứ nói chi là những tu sĩ khác.
Hai tên Linh tộc đã sống mái với nhau như vậy, nếu như đây mà còn là đang câu cá thì tâm cơ của bọn này quả thật là sâu không lường được.
Nhất Minh cùng Tiểu Linh nhìn xem tu sĩ Nhân tộc này bất ngờ xông ra cũng không khỏi hít sâu một hơi, hắn thì không có suy nghĩ cái gì, bản thân cứ tọa sơn quan hổ đấu là được.
Nhưng Tiểu Linh nàng thì khác, nội tâm của nàng kỳ thật đã treo lên tới tận cổ rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của hai tên Linh tộc kia, hy vọng là hai tên Linh tộc này không làm cho chính mình thất vọng a, tốt nhất là quay ra liên hợp đánh với tên Nhân tộc này đi.
Chỉ có như vậy, những lời mà mình thổi vừa rồi mới thật sự trở thành sự thật, nếu không thì mất mặt chết mất!
Có thể sự thật lúc nào cũng khiến cho người ta đau lòng, dưới sự chứng kiến của nàng, tên Băng Linh tộc không những không ngăn cản Nhân tộc kia xông tới mà còn hướng về tên Hỏa Linh tộc kia đánh ra một chưởng.
Dưới áp lực từ hai người vây đánh như vậy khiến tên Hỏa Linh tộc kia gầm lên giận dữ, vội vàng thôi động chân nguyên bảo hộ tự thân, một cái chớp mắt tiếp theo đại địa rung chấn kịch liệt, băng sơn tự hành phá toái.
Nguyên bản có rất nhiều băng tinh tựa như gai nhọn từ dưới đại địa mọc lên, giờ khắc này dưới áp lực mạnh mẽ của ba người giao phong khiến cho chúng nó không cách nào chịu đựng, nhao nhao sụp đổ.
Nhìn thấy dư ba hướng về phía chính mình lan tới, Nhất Minh cũng không có lãnh đạm, một bước bước ra nhanh chóng thi triển thân pháp rời khỏi nguyên địa.
Không giống như chân nguyên cảnh, tu sĩ một khi đã đạt tới cảnh giới Bán Thần thì thần niệm có thể dò xét hầu hết tất cả mọi gió thổi cỏ lay, một chút biến hóa nhỏ cũng không thể nào gạt được cảm giác của bọn hắn.
Muốn thoát khỏi thần niệm quét qua, trừ khi bản thân có khả năng ẩn tàng khí tức cực cao, hoặc là khiến cho bản thân dung hòa vào cảnh vật xung quanh, nếu không thì vô pháp thoát khỏi thần niệm dò xét.
Nhất Minh, hắn tất nhiên là không có bản sự này.
Hắn thúc dục thân pháp rời đi trong nháy mắt không thể nghi ngờ là đã bị phát giác đi ra, ngay cả Linh tộc và tên tu sĩ Nhân tộc đều đồng thời nhận ra một cỗ khí tức lóe lên một thoáng rồi biến mất, thế là cả hai nhanh chóng thối lui ra xa, để lại tên Hỏa Linh tộc với khí tức uể oải không chịu nổi, tựa hồ như lúc nào cũng có thể tan biến đồng dạng.
Có thể động tĩnh gây ra lớn như thế này, đương nhiên là sẽ hấp dẫn không ít tu sĩ hướng về nơi này tụ đến.
Mà một trận dư ba quét sạch bát phương như thế này đã khiến cho rất nhiều tu sĩ ẩn nấp tại trong bóng tối không thể không hiển lộ thân hình.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng dưng trở nên kiềm chế đến cực điểm.
Nhất Minh đứng tại một tòa băng sơn ở nơi xa nhìn qua một đám tu sĩ, nơi đây tính cả hắn liền có hết thảy sáu người, nhân số của song phương đều không khác biệt bao nhiêu, nếu như tên Hỏa Linh tộc kia mà chết vậy thì Nhân tộc liền chiếm được ưu thế ngay lập tức.
Có thể vào thời khắc này bọn hắn cũng không còn nội đấu, ba tên Linh tộc đồng thời đứng về cùng một phương hướng, Nhân tộc bên đây đồng dạng cũng là như vậy.
Nhất Minh nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua cẩn thận đánh giá.
Nhân tộc xuất hiện hai người, người đầu tiên hướng về tên Hỏa Linh tộc xuất thủ chính là một lão giả, còn người bởi vì dư ba tác động đến mà không thể không hiển lộ thân hình lại là một nữ tử.
Mà khi nữ tử này nhìn thấy Nhất Minh trong nháy mắt, hai mắt của nàng cũng không khỏi phát ra ánh sáng, bản thân lập tức bước ra một bước, thân hình đột nhiên biến mất tại nguyên địa, thanh âm quanh quẩn truyền vào trong tai của hắn.
“Ha ha ha, thì ra là ngươi a, ta biết ngươi nha!”
Nhất Minh nghe được thanh âm truyền vào trong tai cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù hắn không cảm nhận được sát cơ từ trên thân của nữ tử này phát ra, nhưng đề phòng vẫn là phải có.
Có thể trước kia hắn ngây thơ không hiểu, nhưng sau khi kịch lịch quá nhiều sinh tử hắn rốt cuộc cũng minh bạch một cái đạo lý, không nên tin tưởng ai quá nhiều, cũng không nên nghi ngờ ai quá nhiều.
Thế là huyết hà ầm ầm tán ra hóa thành chiến y bao phủ quanh thân, trường thương trong tay cấp tốc xoay quanh một vòng, oanh minh lập tức truyền ra khiến băng sơn dưới chân bỗng dưng rung lên kịch liệt đồng thời, trường thương cũng hướng về một bên chỉ thẳng.
Mà một cái chỉ thẳng này, thình lình chính là hướng thẳng vào giữa mi tâm của bạch y nữ tử kia điểm tới.
Nhìn thấy Nhất Minh phản ứng như vậy nữ tử cũng không còn tiến thêm bước nào, vào thời điểm này thân hình của nàng mới chậm rãi hiển lộ đi ra, khóe miệng cười cười, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía hắn.
Nhất Minh có chút kinh ngạc!
Nếu như hắn không có đoán sai mà nói, loại thân pháp mà cô nàng này thi triển còn có tác dụng giúp cho bản thân ẩn tàng trong mắt người khác, loại thủ đoạn này nếu như dùng để ám sát mà nói, vậy thì quả thật là không thể nào tưởng tượng được.
Nữ tử này có thể tùy ý vận dụng loại thủ đoạn này trước mắt mọi người, hẳn là cô nàng còn có át chủ bài không có bộc lộ đi ra, nếu không thì không ai ngốc đến mức đi thể hiện thủ đoạn của bản thân cho người khác thấy, đặc biệt là còn có Linh tộc đang ở một bên nhìn chằm chằm.
Cũng may là nữ tử này không có đối với hắn nổi lên sát tâm, cũng may là Tiểu Dạ nó có thể phát giác ra được vị trí đại khái của cô nàng này mà truyền tới cảnh báo.
Nếu không thì bản thân quả thật là không có cách nào tìm ra cô nàng dễ dàng như vậy.
“Cô biết ta?” Nhất Minh nghe được lời của cô nàng vừa nói cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, cẩn thận quan sát cô nàng này một chút.
Mặc dù quanh thân của cô nàng này có quang mang bao khỏa, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra được nàng mặc một thân bạch y, còn mang theo một cái khăn che mặt màu trắng không nhìn rõ diện mạo, ánh mắt không che giấu được vui vẻ nhìn thấy chính hắn.
Nữ tử nghe được Nhất Minh hỏi lại liền gật gật đầu, cũng không có để tâm đến việc Nhất Minh làm thế nào mà phát hiện ra chính mình.
“Ta nhìn thấy ngươi đánh với rất nhiều tu sĩ ở trung tầng bên dưới, lúc đó ngươi đại triển thần uy thật là mạnh nha.”
“Vốn dĩ ta còn muốn nhìn xem nhiều hơn nhưng thời gian quả thật là không cho phép, ta cũng không còn cách nào là phải rời đi tới chỗ khác để tranh đoạt danh ngạch.”
“Trùng hợp thật nha, tiến lên thượng tầng cũng có thể gặp lại được ngươi.”
“À đúng rồi ngươi đã kết đội với ai chưa, hay là chúng ta cùng nhau kết đội đi, ngươi mạnh như vậy, ta rất là thích!”
Nghe lấy cô nàng này luyên tha luyên thuyên quả thật không khác gì Tiểu Linh khiến hắn cũng không khỏi lâm vào trầm mặc.
Vài cái hô hấp trôi qua, cảm giác được cô nàng này đích thật là không có ác ý thế là hắn thu hồi trường thương lắc lắc đầu:
“Thật là ngại quá ta đã cùng một người khác ước định để kết đội, ý tốt của cô nương ta xin tâm lĩnh, lần sau gặp lại có lẽ sẽ là địch nhân, đến lúc đó ta cũng không vì lần gặp gỡ này mà lưu thủ.”
Bạch y nữ tử nghe vậy cũng có chút thất lạc, nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, khóe miệng không khỏi cong lên: “Nghe ngươi nói như vậy, nói rõ đồng bạn của ngươi cũng không có ở nơi này a?”
“Nếu đã như vậy không bằng ta đi chung với ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì, chỉ là muốn nhìn xem ngươi chiến đấu mà thôi.”
“Kỳ thực ta cũng đang chờ đợi sư huynh của ta tìm đến ta, đến lúc đó nếu như chúng ta có tranh đoạt thiên địa linh cơ ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đó nha.”
Nhất Minh gật gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, ánh mắt nhìn về ba tên Linh tộc bên kia đồng thời, cũng âm thầm mệnh lệnh cho Tiểu Dạ tại bốn phương tám hướng kiểm tra một vòng.
Tiểu Dạ nhận được mệnh lệnh liền lập tức hóa thành một đoàn ám ảnh cấp tốc hướng về phía đại địa bên dưới chìm vào bên trong.
Mà cũng trong nháy mắt này, toàn thân của bạch y nữ tử đều bỗng dưng cảnh báo mãnh liệt, nàng cảm giác được một loại khí tức nguy hiểm tựa hồ lóe lên rồi biến mất, ánh mắt nhìn đông rồi nhìn tây về sau, cuối cùng nhìn tại trên thân của hắn.
“Ngươi vừa làm cái gì sao?” bạch y nữ tử nhẹ giọng hỏi.
“Sao cô nương lại hỏi như vậy?” Nhất Minh bày ra bộ dáng không hiểu, hắn không có khả năng mang mọi thủ đoạn của chính mình đều bộc lộ đi ra, cho nên chỉ có thể giả vờ như vậy.
Bạch y nữ tử cẩn thận cảm giác lại một lần, lần này nàng đích thật là không có cảm giác ra cái gì, thế là lông mày không khỏi nhíu chặt, chẳng lẽ là cảm giác nhầm rồi sao?
Sau vài lần cảm ứng cũng không cảm nhận ra cái gì, thế là nàng cũng chỉ có thể mang nghi vấn này đặt tại trong lòng.
Mặc dù bình thường nàng khá là ngây thơ và ham chơi, nhưng dù sao nàng cũng là một vị Bán Thần hàng thật giá thật, bản thân cảm giác được nguy hiểm đương nhiên là có lý do của nó, hẳn là cùng với người thanh niên gọi là Nhất Minh này thoát không khỏi liên quan.
Càng là như vậy, nàng càng đối với Nhất Minh phi thường hứng thú.
Hai người trò chuyện kỳ thực cũng không có hao tốn bao nhiêu thời gian, từ nảy tới giờ chỉ trôi qua hơn chục cái hô hấp mà thôi.
Song phương cũng không quyết định ra được tiếp theo cần phải làm như thế nào, bởi vì ai cũng không tin tưởng được ai, cho nên tất cả đều là cách xa một khoảng cách nhất định để cho an toàn.
Đánh, đương nhiên là không có khả năng, bởi vì Tiểu Dạ đã truyền đến tin tức cho hắn đúng thật là có tu sĩ khác đang ẩn nấp ở cách đó không xa.
Đối với điều này Nhất Minh hắn đương nhiên là có dự đoán từ trước, hắn cũng không ngây thơ đến nỗi sẽ tin tưởng vào những người này không có tính toán riêng.
Đám người này đều là cáo già sống lâu năm, hiển nhiên là không thấy thỏ không thả chim ưng, không thấy lợi ích đương nhiên sẽ không tùy tiện xuất thủ.
Hắn cũng không biết là còn có bao nhiêu người ẩn nấp ở chỗ tối mà không có lộ diện đi ra, cho nên hắn không định sẽ tham gia vào phân tranh lần này.
Mà cục diện này, vô tình làm cho bầu không khí dần dần trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nhân tộc bên này như vậy, Linh tộc bên kia cũng đồng dạng không muốn đánh nhau, dù sao thì tên Hỏa Linh tộc còn đang trọng thương chưa khỏi, một khi đánh lên thì người thua thiệt chỉ có chính mình.
Ba tên Linh tộc nhìn thấy Nhân tộc ba người cũng không có động thủ, bản thân liền chậm rãi thối lui ra xa.
Thế nhưng cũng vào lúc này, một tiếng hót vang từ thương khung nơi xa bỗng dưng truyền tới, hấp dẫn tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn qua đồng thời, cũng nhìn thấy mây đen cấp tốc hội tụ tại cùng một chỗ, ùng ùng kéo tới.
Thương khung bên trên, một cái bóng đen khổng lồ mang theo bão tuyết càng lúc càng lớn thổi qua đại địa, hàn khí càng thêm bức người khiến thần sắc của một đám tu sĩ bỗng dưng đại biến!
Ánh mắt Nhất Minh ngưng lại, dù là có viêm long bao phủ quanh thân cũng vô pháp ngăn chặn hàn khí xâm nhập vào bên trong, hắn cảm giác thân thể của chính mình tựa hồ như sắp bị đông cứng lại vậy, một màn này quả thật là khiến hô hấp của hắn phi tốc tăng nhanh.
Không nói hai lời, huyết vũ cấp tốc hiện ra liền vỗ mạnh một cái, thân hình liền hướng về phương xa nhanh chóng bỏ chạy, trong chớp mắt liền đã vọt ra hơn trăm trượng xa.
Một đám Bán Thần cũng nhao nhao hóa thành từng đạo trường hồng phá không chạy đi, chia thành bốn phương tám hướng, liều mạng chạy trốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]