Nhất Minh tiến vào bên trong sa bàn thời điểm, hắn cứ tưởng đâu là chính mình và Mộ Dung huynh sẽ xuất hiện tại cùng một chỗ, nhưng kết quả hoàn toàn không giống.
Giờ khắc này trước mắt của hắn, chính là một vùng băng nguyên với hàn khí bức người, hắn đứng tại bên trên một ngọn băng sơn cao chót vót nhìn ra nơi xa, hoàn toàn không cách nào nhìn thấy được điểm cuối cùng.
Tựa hồ như vùng băng nguyên này vô cùng vô tận vậy, khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Gió tuyết cuồn cuộn thổi qua, thổi luôn y phục của hắn tung bay phấp phới, tham chiến tới giờ khắc này đã khiến cho y phục của hắn rách không chịu nổi, thế là hắn đổi lại một bộ bạch y khác về sau, mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Có thể là gió tuyết bao phủ cả một vùng phạm vi quá lớn, khiến hắn không tài nào xác định được chính mình đang ở chỗ nào, cũng chỉ có thể tự mù đường tiến lên dò xét.
Lúc ở bên ngoài sa bàn hắn cũng đã nhìn thấy, khu vực chứa đầy hàn băng vốn dĩ là nằm ở chính giữa của hỏa vực và sâm lâm, chỉ cần có thể thoát khỏi vùng băng nguyên này hắn liền biết chính mình đang ở nơi đâu, từ đó mới có thể xác định được phương hướng tiến về khu vực chứa lôi đình cùng với Mộ Dung Thiên tụ họp.
Vốn dĩ là hai người định hướng vào khu vực chứa đầy lôi đình tiến đến, nhưng sự tình bây giờ đã không giống như hắn tính toán, cho nên bây giờ chỉ còn cách tìm ra phương hướng mới được.
Không vì cái gì khác, chỉ vì hoàn cảnh nơi đó sẽ khiến cho thực lực của Mộ Dung Thiên phát huy ra thuận lợi hơn rất nhiều, Nhất Minh thì không có cố kỵ nhiều như vậy, cho nên hai người bọn hắn mới ước định sẽ tại trong khu vực chứa đầy lôi đình kết đội.
Nhất Minh vừa phi thân tiến lên, vừa mệnh lệnh cho Tiểu Dạ dò xét bốn phía, còn hắn thì chăm chú nhìn xem một vật nằm ở trong tay.
Vật này trông giống như một cái lệnh bài được tạo bằng băng tinh, ánh lên lam sắc đồng thời, bên trong tựa hồ còn đang ẩn chứa một loại năng lượng nào đó.
Nhất Minh thử đưa linh lực quán trú vào bên trong cũng không có một chút biến hóa nào, sau một phen thử nghiệm không thành công về sau hắn mới từ bỏ làm điều vô tri này.
“Đây là linh cơ mảnh vỡ sao!” Tiểu Linh ngồi tại trên bờ vai của hắn cũng đưa mắt nhìn xem, “Ngươi nói linh cơ mảnh vỡ này mỗi người đều có một cái, vì sao còn phải kết đội làm cái gì đâu, tự chiến tự đoạt không tốt sao?”
Nhất Minh lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng quy tắc đã đặt ra như vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng cùng Mộ Dung huynh tụ hợp mới được, nếu không thì đối với hai người chúng ta quả thật là bất lợi vô cùng.”
“Tiểu tử ngươi nói cũng không sai!” Tiểu Linh gật gật đầu, “Dựa theo ngươi nói, chỉ cần tập hợp đủ sáu cái linh cơ mảnh vỡ liền có thể triệu hồi thiên địa linh cơ đúng không?”
Nhất Minh gật đầu: “Ta hiểu ý cô đang muốn nói là cái gì, nhưng ta biết Mộ Dung huynh sẽ không hướng về phía ta xuất thủ, hơn nữa Mộ Dung huynh sẽ còn nhường cho ta đoạt lấy trước, cô tin hay không?”
Tiểu Linh trầm mặc không nói, mặc dù từ trước tới giờ nàng chỉ ở có một chỗ, nhưng những minh tranh ám đấu nàng đã nhìn thấy quá nhiều lần, đặc biệt là liên quan tới lợi ích của đôi bên.
Tổ đội hai người nhưng mỗi lần triệu hồi chỉ có một cái thiên địa linh cơ, không cần nói cũng biết đây chính là buộc người ta phải bộc lộ bản chất thật sự a!
Ngay cả tổ đội hai người còn chưa chắc bền vững, vậy thì đừng nói chi là nhiều tổ đội cùng nhau hợp tác, đây quả thật là không có khả năng rồi.
Dưới trường hợp còn chưa tập hợp đủ sáu cái linh cơ mảnh vỡ thì không sao, nhưng một khi có người tập hợp đủ, vậy thì cái gọi là hợp tác cũng liền tan thành mây khói.
Ai lại chắp tay giao ra cơ duyên cho người khác đâu chứ, đây chẳng phải là nói đùa sao?
Nàng ẩn ẩn cảm giác, dường như cái gọi là Thiên Địa Ý Chí này rất không đơn giản.
Không hiểu sao nàng có một loại cảm giác nó giống như người thật vậy, muốn nhìn xem những tu sĩ này lẫn nhau chém giết, muốn nhìn những người này bộc lộ ra bản chất thật sự, chỉ cần từ trong những quy tắc này hiện ra cũng đã nói lên phần nào.
“Làm sao? Cô không tin?” Nhất Minh nhìn thấy Tiểu Linh lâm vào trầm mặc liền hỏi thêm một câu.
“Đúng thật là không tin.” Tiểu Linh cười cười, “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ mang cơ duyên lần này chắp tay nhường cho tên nhóc Mộ Dung Thiên kia sao?”
“Nếu đổi lại là người khác mà nói, ta sẽ một mẻ hốt hết.” Nhất Minh cười lên ha hả, “Nhưng Mộ Dung huynh thì lại khác, huynh ấy nhất định sẽ nhường cho ta, không tin ta và cô đánh cược một phen như thế nào?”
Tiểu Linh liếc mắt nhìn hắn, nàng vừa định cùng hắn đánh cược một phen thì thần sắc bỗng dưng ngưng lại đồng thời, Nhất Minh cũng đồng dạng cảm ứng ra được ở phía trước tựa hồ như có chân nguyên ba động truyền ra.
Ba động truyền ra với tần suất phi thường kịch liệt, dù là như vậy hắn chỉ có thể cảm giác được một chút mà thôi, đủ để thấy được khoảng cách của song phương cũng không hề gần một chút nào.
Thân hình của hắn chỉ dừng lại thoáng chốc liền tựu lược hành đi qua, đoạn đường này đi qua ngược lại là không có gặp được bất kỳ vấn đề gì, thậm chí thân ảnh của những tu sĩ khác hắn cũng không hề nhìn thấy.
Không qua bao lâu, Nhất Minh ẩn nấp thân hình chậm rãi tiếp cận đến gần, hắn cũng không có vội mà lộ diện ra ngoài, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Thế là tại bên dưới của một tòa băng sơn, Nhất Minh ẩn nấp ở phía sau một tảng băng tinh khổng lồ đưa mắt nhìn về phương xa, nơi đó có hai bóng người đang kịch liệt giao phong, một bộ không phân ra sinh tử thề không bỏ qua tư thái.
Điều khiến hắn bất ngờ là, hai tên này thế mà đều là Linh tộc!
Nhất Minh lập tức tối sầm mặt lại, hắn dường như ý thức được cái gì, đây là muốn câu cá sao?
Nhưng nhìn bộ dáng của hai tên Linh tộc giao phong kịch liệt như thế, trông không giống như là câu cá chút nào a?
“Ha ha, chiến thuật trẻ con như vậy, tên nào mắc mưu thì quả thật là ngu hết chỗ nói!” Tiểu Linh phì cười, thanh âm của nàng rất nhỏ cho nên rất khó bị hai tên Linh tộc kia phát giác.
Nhất Minh bất ngờ đưa mắt nhìn qua Tiểu Linh: “Vì sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Đơn giản thôi, hai tên này mặc ngoài thì chiến long trời lở đất, nhưng nếu nhìn kỹ một chút liền có thể thấy được mỗi một chiêu một thức đánh ra đều được đối phương hóa giải, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm đến thập toàn thập mỹ như vậy sao?”
Nhất Minh lắc đầu, đổi lại là hắn, cho dù là chiến với đối thủ có thực lực ngang hàng với chính mình cũng không có khả năng không mắc phải sai lầm.
“Điều này nói rõ hai tên này đã sử dụng loại trò trẻ con này rất nhiều lần, hẳn là bọn hắn thường xuyên sinh hoạt ở ngoài quan ải, thường xuyên dùng loại thủ đoạn này để dụ địch đi ra, tiếp theo liền sẽ phối hợp lấy hai đánh một nhanh chóng mang địch nhân diệt sát.”
Tiểu Linh vừa nói xong thì một tên Linh tộc bỗng dưng trúng chiêu bị oanh đến máu tươi phun ra, thế là khóe miệng của nàng bỗng dưng cười cười: “Không ngờ tên này diễn cũng thật là đạt a, dụ địch thôi mà lại chơi lớn tới như vậy, ngay cả bản thân của mình cũng cần.”
Nhất Minh trầm mặc, ánh mắt tiếp tục nhìn xem hai tên Linh tộc lần nữa giao phong, chân nguyên cùng với hồn lực thoải mái phun trào, không qua bao lâu thì tên Linh tộc vừa rồi lại trúng thêm một chưởng, khí tức tụt dốc không phanh.
“Ha ha ha, ngươi nhìn xem, khí tức của hắn uể oải đến như vậy rồi, trông có giống thật không chứ?”
“Ta thật là phục hai tên Linh tộc này rồi, ở nơi khỉ ho cò gáy này chẳng lẽ còn có tu sĩ nào khác ẩn nấp ở nơi này hay sao, bọn hắn đã đánh tới cái tình trạng này mà vẫn còn diễn tiếp, nếu không phải là ta nhắc nhở tiểu tử ngươi, e rằng ngươi đã xông ra bên ngoài rồi chứ gì?”
Tiểu Linh khoanh tay nhìn xem hai tên Linh tộc tiếp tục giao phong, thần sắc đắc ý không chịu được: “Tiểu tử ngươi cũng không nên bị bọn hắn lừa như vậy nha, nếu như ta không có đoán sai mà nói, bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ dừng lại, sau đó tiếp tục đi đến một nơi khác rồi bắt đầu diễn tiếp.”
Nghe lấy Tiểu Linh nàng nói luyên thuyên không ngừng, nước bọt thậm chí muốn văng tung tóe lên mặt của hắn, Nhất Minh cũng không biết phải nói cái gì cho phải.
Thật thật giả giả, trước khi có kết quả hiện ra, hắn cũng không dám hành động lỗ mãng.
Dù sao đi nữa, mục tiêu của hắn cũng không phải là cùng với những tên này chiến đấu, mà là làm thế nào để đoạt được thiên địa linh cơ.
Thu thập linh cơ mảnh vỡ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, một khi dung hợp về sau, thiên địa linh cơ mới bắt đầu giáng thế, đến khi đó động tĩnh gây ra sẽ không hề nhỏ, chính hắn cũng không cần thiết phải làm những chuyện dư thừa như vậy.
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc là hai tên Linh tộc này đang thật sự đánh nhau, hay là đang câu cá đây?
Hồi lâu qua đi, một tên Linh tộc đang mang một tên khác đè lên đánh, bộ dáng kia tựa hồ như đang chuẩn bị mang tên này diệt sát đồng dạng.
Tiểu Linh nàng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, chẳng lẽ ta dự đoán sai rồi sao, hai tên này chẳng lẽ là đang thật sự chém giết?
Không có khả năng a!
Ngay lúc suy nghĩ của nàng đang lung lay thời điểm, bỗng dưng một cỗ khí tức từ bên dưới băng nguyên phóng lên tận trời, hướng về tên Linh tộc đang suy yếu bắt đầu oanh kích.
Người tới, chính là tu sĩ Nhân tộc không sai!
Nhất Minh bất ngờ mở to hai mắt, Tiểu Linh cũng kích động nhìn qua, nàng đang âm thầm khấn trời khấn đất làm sao cho hai tên Linh tộc kia quay ra liên thủ đánh trả đi.
Có như vậy nàng mới có thể níu kéo lại mặt mũi của chính mình, nếu không thì cái bản mặt này xem ra phải ném tới nhà bà ngoại mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]