Chương trước
Chương sau
Chương 278: Thanh âm quen thuộc! (2)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Bốn mươi bước trôi qua, Nhất Minh cũng không có cảm thấy có cái gì biến hóa, chỉ là cảm nhận được bước chân bắt đầu trở nên nặng trĩu mà thôi, hoàn toàn có thể chầm chậm tiếp tục bước về phía trước.

Năm mươi bước, năm mươi chín bước,... ngay khi đạp lên sáu mươi bước thời điểm, bản thân của hắn cảm giác được khí lực bên trong cơ thể hầu như biến mất không còn, thân thể bắt đầu nặng nề vô cùng, cảm giác từng cơ bắp cũng bắt đầu co rút trở lại, đây không thể nghi ngờ là thân thể đã đạt đến cực hạn a!

Nếu bước tiếp, chính mình có khi nào vẫn lạc ở nơi này hay không a?

Dòng suy nghĩ này lóe qua trong đầu của hắn, nhưng rất nhanh liền bị Nhất Minh quẳng qua một bên.

Nếu như mà vẫn lạc, bản thân mình phải cảm nhận được tử vong bao phủ đến gần mới đúng.

Phía trên vẫn còn bậc thang, chứng tỏ đã từng có người bước lên phía trên, chính mình từ nảy tới giờ đều sử dụng linh lực cùng khí huyết để chèo chống mà lội lên.

Nếu như chính mình sử dụng cỗ lực lượng kia, có phải hay không sẽ có tác dụng một chút?

Bởi vì cỗ lực lượng sắc bén kia hoàn toàn không cách nào khiến cho thể lực tăng lên, cho nên ngay từ đầu Nhất Minh hắn cũng không có nghĩ tới chuyện này.

Cho đến giờ khắc này, lực lượng bên trong cơ thể cạn kiệt, bản thân không cách nào sử dụng được bất kỳ lực lượng nào nữa, chỉ còn có một loại lực lượng từ ý chí mà thôi.

“Thử một lần a!” Nhất Minh lẩm bẩm trong miệng, hai mắt bắt đầu nhắm lại cẩn thận cảm thụ tự thân.

Một cỗ chiến ý từ trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát mà ra, đây không phải là lần đầu tiên hắn làm điều này, cho nên bản thân đối với cảm giác này đã trở nên quen thuộc, cho nên kích phát ra hoàn toàn là nước chảy thành sông.

Ngay khi cỗ lực lượng này kích phát ra ngoài một sát na, Nhất Minh cảm thấy bản thân mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mặc dù cảm giác sềnh sệch vẫn còn ở đó, trước đó thì nó tựa như bùn lầy đông cứng một dạng, muốn bước ra một bước cũng rất là khó khăn.

Hiện giờ thì khác rồi, cỗ lực lượng sắc bén này lan tỏa ra xung quanh mở đường ở phía trước, Nhất Minh bước đi đã không còn cảm giác bị đông cứng nữa, mà nó đã trở nên sềnh sệch hơn nhiều.

Sáu mươi mốt bước, sáu mươi hai bước,... mỗi một bước trôi qua, Nhất Minh đều cảm nhận được lực lượng sắc bén của bản thân đang dần dần tiêu hao, mặc dù tiêu hao không phải là chính bản thân cỗ lực lượng này, mà là tinh thần của hắn đang bắt đầu suy yếu, chiếu theo tình hình này, muốn tiếp tục leo lên không phải là chuyện dễ dàng a!

Mỗi bước ra một bước, khung cảnh trước mắt cũng đang bắt đầu mơ hồ dần, toàn bộ cơ bắp của hai chân đang kịch liệt co giật không thôi, Nhất Minh bước tới bậc thứ sáu mươi bảy liền dừng lại ở đó, bản thân liên tục thở hồng hộc, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra, thân thể suy kiệt đến cực điểm!

Một thiếu niên với ánh mắt kiên nghị nhìn về phía bậc thang phía trên, đôi mắt kia tỏ ra suy yếu đến cực điểm, dường như lúc nào cũng có thể khép lại đồng dạng, nhưng thân thể kia vẫn chưa hề ngã xuống, nó vẫn đang đứng yên tại chỗ.

Từ bên ngoài nhìn vào, nếu không nhìn kỹ một chút thì sẽ không nhìn thấy được hai chân của thiếu niên đang không ngừng run rẩy.

Hắn đứng yên tại chỗ cho nên không hề nhận phải tác động nào, nhưng muốn tiếp tục bước lên, bản thân liền sẽ bị một cỗ lực lượng ngăn cản bước chân.

Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, vẫn không hề di chuyển một chút nào.

Đám người giấu ở sâu bên trong hư không nhìn thấy cảnh này, trong lòng người nào người nấy đều nở hoa không thôi, nhưng bên ngoài thì bất vi sở động, không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Ai cũng có thể nhìn ra được, bản thân đứa trẻ này đã không thể tiến thêm được nữa a.

Sáu mươi bảy bước!

Một thiếu niên lần đầu tiên bước lên Đao lộ thông thiên liền có thể bước đi xa như vậy, từ trước tới nay không phải là không có, thậm chí còn có người bước xa hơn thiếu niên này nữa đây.

Nghĩ tới đây, có người liền đưa mắt nhìn về vị Đao Tôn này một chút, không thể nghi ngờ, vị này lần đầu tiến vào nơi đây đều không có nhận được chú ý quá nhiều, thậm chí còn không ai biết.

Nhưng sau khi phá kỷ lục “lần đầu bước trên Đao lộ” thì tất cả mọi người ai ai cũng đều chấn động không thôi!

Hôm nay lại xuất hiện thêm một thiếu niên như thế, mặc dù so với vị Đao Tôn này thì có chút chênh lệch, nhưng bản thân lần đầu tiên có thể đi xa như vậy, người này chính là một hạt giống tốt, rất đáng để chỉ điểm a!

Ngay khi mọi người tưởng rằng vị thiếu niên này đang chuẩn bị rời đi thời điểm, một màn xuất hiện trước mắt kiến cả đám người không cách nào tưởng tượng cho được.

Chỉ thấy thiếu niên nhỏ bé kia vẫn đang từ từ bước tiếp về phía trước, sáu mươi tám bước, sáu mươi chín bước, bảy mươi bước…

Ngay khi bước lên bậc thứ bảy mươi thời điểm, mọi người đều có thể nhìn rõ được cả cơ thể của thiếu niên bắt đầu chùng xuống, dường như muốn ngã quỵ xuống bậc thang bên dưới đồng dạng.

Một màn này khiến cả đám người đều lo lắng không thôi, một khi người thiếu niên này xảy ra chuyện gì, Đao vực sẽ mất đi một vị thiên kiêu a!

Nếu cho hắn thêm thời gian để trưởng thành, lĩnh ngộ đao đạo, chẳng phải nói, Đao vực chí ít sẽ có thêm một vị Thần Tôn hạt giống a!

Bảy mươi bước, tưởng chừng như đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể làm được trong lần đầu tiên, bởi vì bên trong của mỗi người đều có một nỗi sợ vô hình…

Đó chính là cái chết!

Tử vong trong chớp mắt không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tử vong từ từ áp sát, đây mới chính là cảm giác tựa như tu la địa ngục a!

Thông thường mà nói, một khi có người cảm giác được bản thân bất ổn, tất cả đều lựa chọn lui ra bên ngoài, không ai lại tiếp tục tiến về phía trước cả, vì sao người thiếu niên này lại điên cuồng như vậy đâu?

Đám người không hiểu ra sao, nhưng Nhất Minh hắn lại hiểu!

Bởi vì trong lúc hắn chuẩn bị rời đi thời điểm, một thanh âm quen thuộc đã truyền vào trong đầu của hắn:

“Muốn tìm ta, hãy tiếp tục tiến về phía trước, nếu ngươi có thể vượt qua ta, mới có thể gặp lại ta!”

“Một trăm bước! Nếu ngươi có thể đi ra được, sau này mới có tư cách tìm đến ta, còn không thì hãy an sinh ở nơi đó đi thôi!”

Thần Tôn truyền âm, đám người cho dù tu vi cao thế nào đi nữa vẫn không có cách nào phát hiện ra cái gì, đây chính là thực lực chênh lệch quá xa, xa đến nỗi khiến bọn hắn không cách nào phát giác ra được.

Mà Nhất Minh khi nghe được lời này, mới đầu thì hắn còn không hiểu ra sao, tự dưng có một thanh âm ở đâu đó truyền vào trong đầu của hắn, khiến hắn không khỏi giật mình một cái.

Nhưng cẩn thận nghe một chút, toàn bộ tinh thần của hắn rung động không thôi, thanh âm kia… có chút quen thuộc a, dường như chính mình đã từng nghe qua ở đâu đó!

Hàng loạt ký ức bắt đầu ùa về trong đầu của hắn, một nam tử với thân ảnh cao lớn cõng chính mình trên vai bay khắp nơi ở giữa thiên khung, rất nhiều ký ức ghé qua, hắn biết được thanh âm này… là của ai rồi!

Phụ thân!

Đoán được người đã truyền âm về sau, Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng, hoàn toàn không hề nhìn thấy bất kỳ người nào ở nơi đây, điều này khiến hắn có chút thất lạc.

Nhưng khi nhớ lại những lời nói của phụ thân, trong người Nhất Minh liền không có dự định từ bỏ nữa, phụ thân không có khả năng đi hại chính mình a!

Theo lời phụ thân nói, chính mình nếu muốn đi tìm ông ấy thì hãy bước ra trăm bước, còn không thì chính mình cũng không cần tìm tới.

Bởi vì, muốn tìm tới cũng không có đủ tư cách này!

Nghĩ như vậy, Nhất Minh mang theo một mục tiêu kiên định nhìn về phía trước, ban đầu hắn còn không nghĩ tới chính mình sẽ đi bao nhiêu bước, nhưng giờ khác rồi, mục tiêu đã có, chinh phục thôi a!

Một trăm bước!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.