Một mảnh băng phách tốc độ quá nhanh liền cắm sâu vào bên hông, hàn khí từ bên trong băng phách nhanh chóng phát tán đi ra, xung quanh vết thương liền ngay tức khắc bị đông cứng một mảng lớn khiến hắn di chuyển khó khăn vô cùng!
Nhất Minh sắc mặt khó coi vô cùng, hiển nhiên là mảnh băng phách này không phải là vật gì tốt, một loại cảm giác dường như có vật gì đó tiến sâu vào bên trong cơ thể nhưng rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.
Có độc!
Đây là cảm giác độc tố xâm nhập nhưng ngay tức khắc liền bị “giọt tí tách” hòa tan không còn một mảnh.
“Hahaha, ma đầu tiểu tử, trúng phải “Băng Thích” của ta ngươi đừng hòng sống qua một kiếp này, không lâu sau nữa ngươi sẽ toàn thân đông cứng mà chết!” Tuyên Nhạc dần dần bước ra từ bên trong làn khói cười to, nói.
“Ngươi… ngươi quá vô sỉ!” Nhất Minh hai mắt xích hồng gầm thét một tiếng!
Tuyên Nhạc nhìn thấy bản thân đắc thủ thành công, trong lòng thoải mái không khỏi cười to, ánh mắt giễu cợt nói: “Vô sỉ? Sinh tử chi đấu làm gì có vô sỉ hay là không? Ngươi sớm cũng là giết, muộn cũng là chết, có khác biệt gì sao?”
“Ta… ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi!” Nhất Minh tiếp tục gầm thét, thân thể dần dần ngã quỵ trên đất, một tay chống lấy trường đao ngẩn mặt nhìn lấy Tuyên Nhạc một bộ muốn thôn phệ hắn một dạng!
Một đám võ giả bên ngoài nhìn thấy cảnh này đều trong lòng chửi mẹ!
Bọn hắn không nghĩ tới cái tên này đối phó với một người trọng thương còn âm thầm dùng loại thủ đoạn vô sỉ này. Bọn hắn cũng không phải vì Nhất Minh mà tỏ ra bất bình chi ý, chẳng qua là thấy được tên Tuyên Nhạc kia thành công đắc thủ khiến bọn hắn ghen ghét không thôi.
Ai lại không muốn bản thân mình kiếm được một bút linh thạch đâu chứ? 500 khối linh thạch đối với Tôi Thể cảnh như bọn hắn mà nói chính là một bút khổng lồ số lượng!
Tuyên Nhạc nhìn thấy chất độc đã bắt đầu phát tán ra, bước chân dần dần dừng lại trước người Nhất Minh, ánh mắt từ trên nhìn xuống khóe miệng lộ ra một nụ cười gằn, cánh tay từ từ dâng lên, Ngưng Sương Hoàn lóe lên trận trận lam quang tỏa ra hàn khí bức người, nói: “Ngươi còn có cái gì di ngôn?”.
Nhìn thấy Nhất Minh thân hình không thể nào tiếp tục đứng vững, theo cái nhìn của hắn, tên ma đầu này hoàn toàn không còn sức dãy dụa được nữa rồi, cho nên hắn hoàn toàn không có gấp rút động thủ ý tứ.
“Ngươi… ngươi tới đây! Ta lập… tức khiến ngươi… chết… không có chỗ chôn!” Nhất Minh gầm thét một tiếng nhưng thanh âm liên tục đứt quãng khiến đám người nhìn lấy cảnh này không khỏi lắc đầu.
Đây là sức cùng lực kiệt rồi ah!
Bọn hắn không nghĩ tới một tên đệ nhất Tiềm Long bảng lại rơi xuống cái tình trạng này khiến bọn hắn cảm thán không thôi, quả thật là “hoài bích kỳ tội” a!
Cho dù ngươi có đồ tốt như thế nào nhưng không có đủ thực lực để sở dụng thì cũng không có ý nghĩa gì, thật đáng tiếc!
“Công tử! Xem ra kết thúc rồi!” tiểu Dương đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nói.
Lưu Đổng nhìn thấy một màn này khiến hắn không khỏi nhíu mày, thiết phiến trong tay dần dần chậm lại ánh mắt lộ ra một vẻ không dám tin thần sắc!
“Hừ! Đáng tiếc, ngươi không cơ hội đó.” Tuyên Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói.
Dứt lời.
Một cỗ bàn bạc hàn khí từ trên Ngưng Sương Hoàn nương theo cánh tay của hắn từ trên cao chém xuống, mục tiêu hướng thẳng ngay cổ của Nhất Minh mà tới!
“Vụt!”
Ngưng Sương Hoàn lướt nhanh qua cổ của Nhất Minh lập tức xuyên thẳng xuống dưới, hắn đã vận dụng phần lớn linh lực tập trung vào trong một nhát chém này nhưng kết quả lại khiến hắn có cảm giác chính mình đánh vào khoảng không đồng dạng!
“Đáng tiếc! Ngươi không có cơ hội này!” một thanh âm nhàn nhạt từ phía sau lưng của Tuyên Nhạc truyền ra.
Nhất Minh không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng của hắn, cả thân hình nằm ngang dường như lơ lửng phía sau đầu Tuyên Nhạc, ánh mắt hờ hững tựa như đang nhìn một người chết đồng dạng, không hề có một chút tình cảm nào!
Tuyên Nhạc nghe được thanh âm này cả người toàn thân lông tơ dựng đứng, hai mắt của hắn vẫn còn đang trừng to nhìn lấy “Nhất Minh” quỳ trên mặt đất, cả khuôn mặt dường như nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị đồng dạng!
Theo đạo thanh âm vừa dứt, cả người của hắn dường như theo bản năng phản ứng lại, thân thể không ngừng quay lại phía sau nhìn một chút, đập vào trong mắt hắn chính là một thân ảnh thiếu niên huyết dịch đầy người đang trong tư thế chuẩn bị chém ra một đao.
Tay trái mang theo hồng quang đao mang lóe lên một cái, nửa ánh hồng quang hoàn mỹ hiện lên mang theo từng tiếng “hừng hực” thanh âm cấp tốc lướt ngang cắt phăng thủ cấp của Tuyên Nhạc bay thẳng lên không!
Viêm Vũ!
Huyết vũ cuồng xối!
Ngay khi thủ cấp vừa bay vọt lên cao, từ trong thân hình Tuyên Nhạc dường như còn chưa cảm nhận được cái gì nhưng máu huyết từ bên trong không ngừng ào ào trào ra, thân thể không còn tự chủ ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Một tiếng “phịch” vang lên, thủ cấp Tuyên Nhạc rơi trên mặt đất chết không nhắm mắt, tựa như khoảnh khắc cuối cùng của hắn nhìn thấy một điều gì đó vô cùng bi thương đồng dạng, trên khóe mắt còn ẩn ẩn có một vòng nước mắt rưng rưng tại đó!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này hắn cũng không có đồng cảm cái gì, đây chính là thế giới mạnh được yếu thua, hắn cũng không có thương hại đám người này ý tứ.
Cả đám võ giả đứng bên ngoài nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người!
Bọn hắn trước đó đã từng được “thưởng thức” thân pháp quỷ dị này của tiểu tử này, không ngờ trong khoảnh khắc cuối cùng hắn vẫn có thể thi triển ra được!
Ngây người một lúc sau, chính là cả đám vỡ tổ!
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chém giết tên ma đầu này chứ còn gì nữa, cả đám người trong lòng lửa nóng không thôi nhưng nhất thời không có ai dám xông lên phía trước!
Nói đùa cái gì!
Bọn hắn vừa rồi được chứng kiến một màn “kịch” đầy kích thích của tên ma đầu này cơ mà, thậm chí ngay cả bọn hắn còn tưởng rằng tên ma đầu này là đang giãy chết lần cuối!
Nhưng thật không ngờ đáp trả bọn hắn chính là một đường đao tuyệt mỹ cắt phăng thủ cấp của tên Tuyên Nhạc ngoài kia!
Cho dù bây giờ có người nói với bọn hắn tên ma đầu này sắp chết tới nơi rồi bọn hắn cũng sẽ không tin!
Thêm một điều nữa là, không phải tên Tuyên Nhạc kia nói ma đầu này trúng độc rồi sao?
Hiện tại lại có thể hoạt động khỏe mạnh thế kia?
Nhất Minh quét mắt nhìn đám người phía xa cũng không có nói cái gì, hắn liền lấy ra hai khối linh thạch bỏ vào trong miệng.
Vừa rồi hắn cố tình để tên Tuyên Nhạc kia tiếp cận hắn gần một chút để có thể thi triển ra Quỳ Hoa Trục Nhật!
Linh lực trong người hắn còn không đủ năm thành, cho nên muốn thi triển ra thân pháp này với khoảng cách xa là hoàn toàn không thể nào sự tình. Chỉ có thể khiến hắn tưởng rằng chính mình bị độc trúng để hắn tiếp cận chính mình mới có thể dễ dàng đắc thủ!
Một màn này vừa phát sinh, Lưu Đổng nhưng là nhìn ở trong mắt!
Hắn thật không ngờ tới Tuyên Nhạc lại bị tiểu tử này phản sát như vậy, thật đúng là đệ nhất Tiềm Long bảng ah!
“Tiểu Dương!” Lưu Đổng thanh âm vang lên.
Tiểu Dương đứng kế bên liền lập tức phi thân lên hướng về phía Nhất Minh lao đến.
Trường thương ra khỏi vỏ, một đạo hắc quang bao khỏa toàn bộ trường thương, thân hình Tiểu Dương phi thân lên một cái, một thương mang theo từng đạo kình phong vang lên từng trận “vù vù” thanh âm hướng về phía Nhất Minh một thương đâm tới!
Nhìn thấy một màn này, Nhất Minh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Tới!”
Nhất Minh quát to một tiếng, hai chân đạp đại địa, thân hình bỗng chốc phi thân lên cao, trường đao phát ra “hừng hực” thanh âm quét ngang mà ra.
Một đạo hắc thương cùng hồng đao va chạm sát na vang lên từng tiếng “ầm ầm” thanh âm, Nhất Minh cùng Tiểu Dương bỗng chốc chiến thành một đoàn khiến cả đám võ giả cửu trọng không rét mà run!
“Đây… đây là cửu trọng võ giả có thể phát ra lực lượng sao?” có võ giả nuốt một ngụm nước bọt, nói.
Bọn hắn trước kia chỉ lo chém giết Nhất Minh hoàn toàn không hề nghĩ đến tên ma đầu này lại cường đại như vậy ah!
Tay trái cầm đao, tay phải lộ ra bạch cốt không ngừng lắc lư hiển nhiên đây là do đạo kim sắc kiếm quang vừa rồi gây ra.
Đám võ giả cửu trọng bọn hắn đa phần đều là hạ nhân trong gia tộc hay là một vài tán tu mà thôi, cho nên đối với bọn hắn tu luyện đến giờ này khắc này đã là phi thường ghê gớm.
Công pháp, đan dược, binh khí, bọn hắn hầu như đều không có được một món nào ra hồn, vì thế muốn phát huy ra lực lượng như hai người trước mắt hoàn toàn không có khả năng sự tình.
Bây giờ nhìn hai người không ngừng ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu, mỗi một kích đều mang theo từng trận rung động thanh âm khiến bọn hắn hâm mộ không thôi.
Biết khi nào mới đạt được cảnh giới này ah!
Tôi Thể cửu trọng đã bắt đầu luyện tập vừa chiến đấu vừa vận chuyển linh khí bên trong cơ thể để khiến cho linh lực không bị gián đoạn, có thể thoải mái phát huy ra cường đại lực lượng như hai người bây giờ.
Nhất Minh thần sắc trắng bệch không ngừng ngăn chặn liên miên thế công của Tiểu Dương.
Tiểu Dương quát to một tiếng!
Chỉ thấy một luồng lực lượng cường đại từ bên trong cơ thể Tiểu Dương không ngừng quán trú vào bên trong trường thương, thân thương không ngừng chớp nhoáng mang theo từng tiếng rít gào thanh âm hung hăng quét ngang thân hình Nhất Minh mà tới!
Nhìn thấy một màn này, Nhất Minh cắn chặt hàm răng, thần sắc kiêng kỵ vô cùng, hiển nhiên là đối với đòn này của Tiểu Dương khiến hắn cảm thấy áp lực thật lớn!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]