Sau ngày đó, dưới sự bảo đảm của Vương ma ma, ta thay thế Cát Tường đến hầu hạ trong tẩm thất của phu nhân.
Trước đây, chỉ có Gia sinh t.ử mới có được loại "ân sủng" này.
Ta ngày càng trở nên trầm mặc, lạnh lùng, trong đầu chỉ có việc làm tốt phận sự Nhục Bình Phong.
Sự ngoan ngoãn của ta khiến phu nhân rất hài lòng.
Ả phất tay áo, ban thưởng cho ta căn phòng đơn trước đây đặc biệt ban cho Cát Tường.
Ta vạn phần tạ ơn, lúc quay đầu lại thì đúng lúc thấy phụ mẫu của Cát Tường đến thu dọn đồ đạc của nàng ấy.
Ta siết chặt nắm tay, nhìn cặp lão phu thê lặng lẽ, từng chút từng chút xóa đi dấu vết tồn tại của nàng ấy.
Nô tài không có nhân quyền. Đây cũng là bài học đầu tiên ta học được sau khi bị bán vào Hầu phủ.
Năm bảy tuổi, thiên hạ đại hạn. Phụ mẫu đưa ta cùng các đệ đệ, muội muội đi ăn xin đến tận Kinh thành.
Lương khô đã sớm ăn hết, cả nhà đều đói đến mức da bọc xương.
Chỉ một chút sơ suất, muội muội đã bị đám lưu dân cướp đi và ném vào nước sôi.
Phụ mẫu không dám giành lại, chỉ ôm chặt đệ đệ, tiếp tục chạy trốn.
Ăn xin đến trước Hầu phủ, đúng lúc thấy quản gia đang gọi người môi giới đến mua người.
Phụ thân tàn nhẫn đẩy ta lên trước: "Cầu Lão gia nhận nuôi."
Quản gia vốn định nhấc chân đá nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của ta: "Đúng là một đứa trẻ xinh xắn."
Cứ như vậy, mười lạng bạc, ta bị bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuc-binh-phong/5052663/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.