Lúc này đã là sau bữa tối, hoàng thượng nhìn ánh chiều tà bên ngoài, hắn liền hứng thú kéo tay Như Ý đi dạo. Lý Ngọc cùng Dung Bội và các nô tài khác đi theo phía sau, hoàng thượng đương nhiên không muốn bọn họ quấy nhiễu hứng thú liền bảo họ đi cách một đoạn.
Hoàng thượng nắm tay nàng thỉnh thoảng lại nhìn nàng, ánh mắt kia tựa hồ muốn nhìn thấu cả người nàng, Như Ý ngay từ đầu bị hành động này của hắn chọc cười, nhưng sau đó cảm thấy phiền, liền tức giận nói với hắn: "Hoàng thượng đây là đang ngắm cảnh sao?" Hắn dường như không để ý nàng, dừng lại một lúc mới nói.
"Trẫm đang nhìn nàng." Như Ý cười không nói gì, hoàng thượng nắm lấy tay nàng đi về phía trước.
Đến Ngự Hoa Viên, hoàng thượng nhìn khắp nơi trăm hoa đua nở, ánh hoàng hôn rơi xuống bên má nàng, hắn cẩn thận bước lên phía trước, Như Ý có chút ngượng ngùng, dù sao phía sau cũng có người, hắn đương nhiên là không như vậy. Cẩn thận hái một bông hoa đào, dịu dàng cài lên trên đầu của nàng.
"Đẹp lắm, bông hoa này rất hợp với nàng." Như Ý nhìn hắn bằng ánh mắt thẹn thùng.
"Hoa đào diễm lệ, làm sao có thể sánh với thần thiếp?"
"Trẫm nói đẹp, chính là đẹp." Dứt lời kéo tay nàng khẽ vuốt vài cái, giống như đang an ủi nàng, Như Ý trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, đành phải đi theo hắn.
Lúc này truyền đến một giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo: "Thần thiếp tham kiến hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-chi-lan-nhan-tai-hien/2903429/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.