Phủ đệ trên tiên châu xây tựa vào núi, biến ôn tuyền kia thành hậu viện, vách núi bao quanh ôn tuyền vì vậy như một bức tường tự nhiên của phủ đệ. Tuy rằng nơi này không thể huy hoàng hoa lệ như Đan Tiêu cung của Đan Chu, nhưng lại có dáng vẻ mới lạ thanh thoát, thích hợp cho Đan Chu và Bích Hoa Linh Quân ẩn cư làm một đôi tiên lữ.
Ban ngày cùng Thanh Tịch như hình với bóng, đêm xuống lại cùng ngâm ôn tuyền, Đan Chu cảm thấy cực kỳ viên mãn, đây hẳn là cuộc sống còn hơn cả cái gì “thần tiên quyến lữ” mà y vẫn thường nghe.
Thỉnh thoảng y sẽ cùng Bích Hoa Linh Quân đi dạo đâu đó, Bích Hoa Linh Quân thường nhặt linh thú về nuôi, mỗi ngày trôi qua nhàn hạ, hai người ngồi trên lầu cao, nhìn phong cảnh biển cả mịt mờ, Đan Chu cũng có khi vươn tay, cùng Bích Hoa Linh Quân vuốt ve linh thú.
Đêm về sau khi tắm rửa, Bích Hoa Linh Quân khoác áo chải tóc cho Đan Chu, y càng thấy vô vàng thích ý.
Nhưng qua một thời gian, Đan Chu dần dần sinh ra nghi hoặc, đã có Thanh Tịch làm bạn lữ, y đáng lý sẽ không còn tịch mịch nữa mới đúng, nhưng vì sao ngược lại có cảm giác càng ngày càng —— hư không.
Tiên châu này quả thật không tệ, nhưng ngây người ở đây hai ba năm, cũng thấy có chút chật hẹp.
Cả ngày đều cùng Bích Hoa Linh Quân, mười năm sau, những lời có thể nói đều đã nói hết, vì giải buồn, Đan Chu ngay cả thứ y không kiên nhẫn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-dan/614589/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.