Tam cửu trời đông giá rét, tuyết áp Thương Sơn, băng treo thành chuỗi đầu cành.
Nó rúc vào sau một tảng đá, nửa người đều chôn ở trong tuyết, dưới bụng nó, tuyết tan thành nước rồi lại đóng băng, khiến nhúm lông tơ trên bụng nó cũng đông thành một mảng băng tuyết. Nó cố gắng cuộn người lại, nhịn không được run lập cập.
Nó rất đói, đói đến hoa cả mắt, trước mắt như có từng đốm sáng nhỏ bay qua bay lại, thực buồn ngủ.
Vừa lúc đó, nó nghe được tiếng bước chân, một vạt áo màu ngọc bích xuất hiện trước mắt nó, một thanh âm vang lên trên đầu: “Con cọp con này, sao lại một mình nằm đây?”
Một bàn tay đưa đến, tựa hồ muốn chạm vài nó, nó theo bản năng lui về phía sau, xù lông nhe nanh rống một tiếng, hung hăng cho cào cái tay kia một cái.
Bàn tay kia không hề hấn gì, nhưng cũng thu trở về, người trước mặt chợt ngồi xuống, cười cười: “Tính tình của ngươi cũng thật bướng bỉnh, ngoan, ta không có ác ý.” Tiếp tục đưa tay qua, trên tay tỏa ra ánh sáng thản nhiên mà thật ấm áp, “Ta chính là Thổ địa của ngọn núi này, để ta đưa ngươi về hang vậy.”
Nó bất an rụt rụt, nghi hoặc nhìn chằm chằm người kia, người nọ vươn hai tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới thân người nó, bế nó lên.
Trong nháy mắt, nó cảm thấy vô cùng ấm áp, lọt vào một vòng ôm thoải mái, nó vặn vẹo một chút, lông tơ đóng băng dưới bụng cũng khô ráo trong nháy mắt, bàn tay ấm áp nọ chậm rãi vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-dan/614588/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.