Vào thời điểm Vị Như đang đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên lanh lảnh.
Cô giật mình chớp mắt, rất nhanh phản ứng lại, ai lại đến nhà cô lúc nửa đêm. Tim cô chợp đập thình thịch, chưa bao giờ cô mãnh liệt hy vọng làanh đến đây như vậy.
Mở cửa, đập vào mắt cô là hình dang quen thuộc như vậy, nhất thời cảmgiác như đang trong mơ. Anh cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn côtrong mắt hiện lên chút vui mừng. Hình như là đi quá gấp gáp, sắc mặtanh có chút đỏ bừng, hơi thở rối loạn.
”Tễ Viễn, anh...”
Cô xoay người bước từng bước, cảm giác được đầu gối có chút đau, khôngtự chủ được nhíu mày, lung lay người. Lâm Tễ Viễn lập tức bước nhanhlại, duỗi tay vững vàng đỡ cô. Cô kìm lòng không được liền kiễng chân ôm lấy anh.
Bởi vì vẫn còn cảm mạo hô hấp của anh vẫn còn nặng nề, khô khốc, giốngnhư dốc hết sức để hít thở. Mà trong nháy mắt vòng tay ấm áp của anh hòa tan ủy khuất cùng bất mãn nho nhỏ trong đáy lòng cô.
Chẳng qua, hình như người anh nóng một cách không bình thường....
”Sao anh mặc ít như vậy?”
Vị Như sờ thắt lưng, bây giờ vẫn là cuối xuân, buổi tối nhiệt độ xuốngkhá thấp chỉ có hai mươi mấy độ, thế nhưng anh chỉ mặc một bộ quần áomỏng, bảo sao không bị cảm mạo.
Anh không trả lời chỉ là khép cánh tay chặt hơn, đem cô giữ chặt tronglòng mình, giọng nói khàn khàn, lành lạnh tiến vào tay cô.
”Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-xa-ma-lai-nhu-gan-nhu-xa-nhu-gan/1997295/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.