Ánh trăng mông lung, ngọn đèn mờ ảo. Ban đêm của ngày xuân thỉnh thoảngchỉ nghe thấy tiếng ô tô chạy qua đường cái, chung quanh tựa hồ có hơithở ấm áp lưu chuyển.
Vị Như thấy anh ngẩng đầu, lại không biết anh có nhìn thấy mình không định bước lên mấy bước ra ngoài.
Vị Như thấy anh ngẩng đầu, cô biết anh nhìn thấy cô, bởi vì trên mặt anh không hề có mờ mịt bất đắc dĩ, mà là ngạc nhiên, sau đó là vui sướng.
Chưa bao giờ cô phát hiện mình chạy nhanh như vậy, vào lúc cô chưa kịpsuy nghĩ đã đi về phía trước, xuyên qua đường cái đi đến bên người anh.
Cô cúi đầu phát hiện, hai tay anh thế nhưng hơi hơi run run.
Nhất định là thời tiết về đêm cuối xuân rất lanh, nếu không bình tĩnh trầm ổn như Lâm Tễ Viễn, làm sao có thể phát run.
Không biết đáy lòng của anh có phải cũng trở nên rét lạnh như này. Vì cô cùng một nam nhân khác từng có chung quá khứ.
Bỗng nhiên Vị Như không còn cảm thấy hoang mang, cô không chút do dự ômlấy anh, ôm chặt thắt lưng anh, cho anh cũng cho chính mình chút ấm áp.
Anh cứng ngắc vươn tay ôm cô không chút sứt mẻ vào vòng tay mình, cô đem mặt dụi dụi vào trong ngực anh.
”Tễ Viễn....đừng tức giận...”
Cô chưa bao giờ là người hèn mọn như vậy, cho tới bây giờ cô vốn kiêungạo tự tin, nhưng lúc này cô trừ bỏ hạ thấp giọng làm nũng cái gì cũngkhông muốn làm.
anh yên lặng nâng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-xa-ma-lai-nhu-gan-nhu-xa-nhu-gan/1997293/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.