Nghe hắn nói vậy, ta bất giác ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn, chẳng còn tha thiết gì nữa, gần như gào lên: "Bùi Vân Xuyên! Ai nói ngươi c.h.ế.t đi không đáng tiếc? Sao ngươi dám nói những lời này, sao ngươi dám để ta rời đi?"
Bùi Vân Xuyên nhìn ta, vẫn luôn như nhìn một đứa trẻ.
Lúc này hắn ở rất gần ta, thậm chí không cần suy nghĩ, liền đưa tay rút cây trâm cài tóc của ta xuống, kề vào cổ cứa một đường.
Vết thương tuy không sâu, nhưng tiếng da thịt bị rách toạc trong đêm khuya tĩnh mịch nghe thật rõ ràng.
Cả đời nhút nhát, vậy mà lúc này hắn lại tự làm mình bị thương, đau đến nỗi mặt mày tái nhợt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ta luống cuống tay chân che vết thương đang chảy m.á.u trên cổ hắn, còn hắn thì run rẩy nói: "Ngươi không đi, ta sẽ c.h.ế.t cho ngươi xem, dù sao cũng chỉ có một mạng này, c.h.ế.t đi rồi vừa thoát khỏi cảnh chịu tội sau này, cũng không cần phải nhìn thấy thứ phiền phức như ngươi cứ nhất quyết ở trước mặt ta không chịu đi."
Ta vẫn luôn nghĩ hắn ngốc nghếch, nào ngờ lần đó lại phát hiện ra chàng thực chất rất thông minh, biết cách nắm thóp ta, lúc tàn nhẫn cũng có thể tự làm mình bị thương để khiến ta đau lòng.
Ta biết lần này nếu không đưa ta đi, hắn nhất định sẽ không chịu thôi, cuối cùng đành phải đồng ý.
Nay loạn thế đã nổi lên, bên ngoài đã có chư hầu tự xưng vương, ta cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742189/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.