Sống đã nửa đời người, hắn biết mình sắp chết, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giấu ta.
Bùi Vân Xuyên sau đó dặn dò ta đủ điều.
Lúc ấy, hắn đang thu xếp hành lý cho ta, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "A Nhu, ta đã mua chuộc được cung nhân ra khỏi cung vào ba ngày tới, ngươi hãy trà trộn vào đó, đợi ra ngoài rồi tìm cơ hội mà rời đi."
Có những chuyện hắn không muốn nói ra, nhưng ta nào phải kẻ ngốc, ta lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi nuôi nấng ta bấy nhiêu năm, thật sự nỡ lòng để ta đi sao? Đến lúc đó, ngươi ở lại trong cung, bị lũ yêu ma quỷ quái hãm hại, còn ta thì nhởn nhơ ngoài cung, mặc kệ sống c.h.ế.t của ngươi?"
“Ta không thể giữ ngươi lại." Hắn, người vốn do dự thiếu quyết đoán, lúc này đuổi ta đi lại kiên quyết hơn bất cứ ai.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một con ngỗng trời bay vút lên cao, trong lòng dâng lên nỗi man mác khôn nguôi, hồi lâu sau mới nói: "Những kẻ làm nội thị như chúng ta, không có cách nào rời khỏi cung cấm này, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã bị nơi này trói buộc, nhưng ngươi thì khác, ngươi không nên thuộc về nơi này. Nếu ta cố chấp giữ ngươi lại, sẽ làm hại ngươi."
Thực ra bản thân hắn cũng không nghĩ ra lý do cụ thể, nhưng hắn trời sinh đã có suy nghĩ này, cho dù ta từng hôn hắn, nói thích hắn.
Nhưng Bùi Vân Xuyên không nỡ.
Nếu đi theo hắn, cả đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742188/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.