"Mấy năm ngươi mới vào lãnh cung ta làm việc, ta đã cho ngươi cơ hội thăng tiến, là ngươi không cần, tự mình chuốc lấy bao nhiêu đau khổ. Bây giờ ta thấy ngươi đáng thương, nên mới thương hại, cho ngươi cơ hội này."
Hà Khiêm dùng giọng the thé khàn đặc nói ra những lời này, rõ ràng trong giọng nói có chút thương hại, nhưng lại khiến người ta ghê tởm.
Bùi Vân Xuyên quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, hắn nói: "Cảm tạ lão tổ tông."
Lúc ấy cả người hắn run rẩy, giọng nói cũng run run, ta biết hắn đang sợ hãi, nhưng lại không biết nỗi sợ hãi ấy bắt nguồn từ đâu.
Cứ như vậy lại năm năm trôi qua, ta nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, nhìn vào khe cửa sổ thấy thân thể trần trụi của người trên giường, cùng với vẻ mặt vô cảm từ đầu chí cuối, mới đại khái hiểu được cơ hội mà Hà Khiêm nói là gì.
Không biết trong năm năm qua đã có bao nhiêu lần giống như đêm nay.
Bùi Vân Xuyên chưa bao giờ nói, cũng giấu kín rất kỹ.
Hắn là người hay khóc, hay than thở oán trách, vậy mà chưa từng khóc trước mặt ta lấy một lần.
Một tên nô tài đã sớm không còn tôn nghiêm, vì một chủ tử mà hắn tự nhận, vì một tương lai xa vời, mà đem tôn nghiêm của mình dâng lên dưới chân kẻ khác, mặc cho người ta chà đạp, sỉ nhục.
Nói ra thì, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện gì quá thiệt thòi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.