Hương rượu Thanh Nguyên vấn vương mười dặm.
Nhạc Chí ngồi trong quán nhưng không uống, chỉ thưởng thức hương rượu thoang thoảng, đã thấy tinh thần thoải mái sảng khoái, tâm hồn an nhiên, muộn sầu nhân thế nhẹ tựa mây bay.
“Ông chủ, cho ta hai vò rượu Thanh Nguyên.”
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Hắn quay đầu lại thì thấy một thanh niên áo trắng, dung mạo như ngọc.
Là Tần Tô!
Cơ duyên mà Phượng Hư Đạo nhân nói đến mờ ảo tựa khói sương, nên Nhạc Chí nghĩ rằng ngài chỉ nói cho có lệ. Thế là hắn đành ngày ngày chờ đợi ở khu phố này, không ngờ lại thật sự chờ được Tần Tô.
Nhạc Chí đến bên người thanh niên, gọi hai tiếng: “Tần Tô.”
Cậu ta quay phắt lại, gương mặt lộ vẻ hoài nghi: “Ngươi là ai?”
“Ta là… sư huynh của đệ, Thẩm Mạn đâu rồi?” Nhạc Chí hỏi.
Tần Tô trợn tròn mắt nhìn hắn, thất kinh hồn vía: “Ngươi… Ngươi mà là Nhạc Thuật sao! Làm sao ngươi lại trở thành thế này?!”
“Chẳng lẽ không thể à?”
Tâm tình Tần Tô đột ngột xấu đi, cậu ta hằn học trừng mắt nhìn hắn.
Hai vò rượu Thanh Nguyên được đưa đến cho Tần Tô, cậu ta toan ôm rượu bỏ chạy, nhưng bị Nhạc Chí kéo tay lại.
Trên mặt cậu ta hiện vẻ sốt ruột: “Buông ra.”
Nhạc Chí làm ngơ.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết Thẩm Mạn đang ở đâu!” Tần Tô gằn giọng.
Nhạc Chí vẫn cứ cười cười nhìn cậu ta.
“Hư Minh phủ này rất tốt, cho dù ngươi tìm được huynh ấy, huynh ấy cũng không trở về cùng ngươi đâu!” Tần Tô tức điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017630/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.