Tuy động Ngàn Vô chỉ là một tòa động phủ, nhưng ở đây cái gì cũng có. 
Hai người vừa đến ngoài cửa, đã nghe tiếng cười nói vui vẻ bên trong. 
Nhạc Chí đứng sững lại, trong mắt thoáng hiện vẻ đau khổ. 
Diệp Quang Kỷ gõ cửa, cửa được mở từ bên trong, trong tầm mắt bọn họ xuất hiện thân thể yểu điệu của một thiếu nữ. 
Diệp Quang Kỷ và Nhạc Chí lần lượt tiến vào, Tất Cảnh cũng thấy Nhạc Chí, có điều ánh mắt của y chỉ lướt qua hắn trong giây lát. 
“Diệp tiên sinh.” Tất Cảnh ngồi trên ghế chủ tọa, y khoác trên người một bộ trường bào, lộ ra lồng ngực cường tráng. 
Diệp Quang Kỷ không tự chủ được mà liếc nhìn ngực của chính mình, sau đó trừng mắt nhìn bờ ngực của Tất Cảnh, ghen ghét ra mặt. 
Tất Cảnh hơi chột dạ một chút. 
Mẫu Đơn thướt tha lả lướt tiến về phía Tất Cảnh, khi nàng đến gần y, bàn tay to của y vươn ra, kéo người đẹp vào lòng. 
Đây trai anh hùng, đây gái thuyền quyên, cả hai tạo nên một khung cảnh hữu tình, nhưng lại làm mắt một người nhói đau. 
Diệp Quang Kỷ đưa cho Tất Cảnh một viên đan dược, y ăn vào, nhắm mắt một lát. 
“Gần đây Yêu Chủ đại nhân cảm thấy thế nào?” Gã hỏi. 
“Dược thần đại nhân quả là danh bất hư truyền.” Tất Cảnh cười đáp. 
“Yêu Chủ đại nhân quá khen rồi.” Gã đáp một cách khiêm tốn, nhưng đôi mắt lại lồ lộ vẻ tự mãn. 
Mãi mà Diệp Quang Kỷ vẫn chưa chịu đi, ánh mắt Tất Cảnh dần hiện vẻ mất kiên nhẫn. 
Nhưng Diệp Quang Kỷ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017612/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.