Phát hiện này khiến y nhớ tới một sự thật mà trước đây mình chưa từng để tâm: trong cung, phàm là nữ tử mang thân phận cao quý phần lớn đều có một đôi chân bé nhỏ, thậm chí ngay đến cung nữ có chút địa vị cũng bó chân. Phụ hoàng có vài phi tử xuất thân hàn vi, trước khi vào cung là chân tự nhiên nên đã trở thành trò cười cho các phi tần chân nhỏ. Bởi thế, những phi tử này bất chấp việc tuổi tác đã lớn, xương cốt đã định hình mà vẫn cố chấp bó chân, vắt óc tìm cách khiến cho đôi chân nhỏ lại. Mà những người thật sự chưa từng bó chân, hơn nữa còn hồn nhiên không coi đó là điều gì đáng xấu hổ, chỉ có những hạ nhân thô kệch như vị trù nương trước mắt.
Hóa ra đối với nữ tử mà nói, kích thước của đôi chân còn đại diện cho thân phận cao quý hay thấp hèn.
Bởi thế, một đế cơ tôn quý như Nhu Phúc, muội muội của y, làm sao có thể không bó chân được chứ. Lẽ nào để mặc cho đôi chân trở nên thô to giống như vị trù nương đó?
Y vừa nghĩ vừa quay về Giáng Ngạc, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của Nhu Phúc vọng ra từ bên trong. Y vội vã đi vào, chẳng ngờ trông thấy trong phòng đã có thêm rất nhiều người khác: Trịnh Hoàng hậu và lố nhố các cung nữ.
Hai tỳ nữ đang đứng trước giường của Nhu Phúc, vươn tay tóm lấy Nhu Phúc đang rúc vào góc giường. Mà Nhu Phúc vừa khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916194/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.