Nữ tử trong phòng chìm trong tĩnh lặng, mệt mỏi nằm trên giường. Y trông thấy một loại cảm xúc vượt ngoài yêu hận trên khuôn mặt nàng, cảm xúc mà trước nay chưa một nữ nhân nào từng trình ra với y: sự căm ghét tới cực điểm. Y nhất thời lại không biết phải làm thế nào, cảm nhận được sự ẩm ướt trước lồng ngực, chút lạnh lẽo ngấm vào trái tim. Cuối cùng, y rời đi, ánh trăng trong sân như sương phất qua mặt, giá lạnh vô ngần.
Nhu Phúc vẫn chưa chịu ăn uống gì, đám người Thụy Ca cũng không ép nổi nàng, cho dù cưỡng chế nhét thức ăn vào miệng cũng sẽ bị nàng lập tức nhổ ra hết sạch. Nàng càng lúc càng yếu ớt, mê man nửa mê nửa tỉnh, hẳn đã không còn khát khao muốn sống.
Tông Tuyển không có cách nào, chỉ đành mệnh Thụy Ca chăm sóc tốt cho nàng, còn mình không tiến vào phòng nàng nửa bước. Một ngụm nước của nàng cuối cùng đã dập tắt nụ cười vĩnh hằng trên gương mặt y, tâm trạng u ám như thời tiết ngày hôm sau, chẳng ngờ cũng có một ngày y nhíu mày phiền não.
Chập tối ngày hôm đó, cung nhân già đã hầu hạ mẫu thân y Hột Thạch Liệt thị mấy chục năm là Thậm Cốc gấp gáp cưỡi ngựa đến, mang đến cho y một tin tức: Hoàn Nhan Thịnh đã biết việc Tông Tuyển lén lút thả Hiền Phúc đế cơ, long nhan đại nộ.
Tông Tuyển cũng không sợ hãi, chỉ nói: "Sau khi về kinh ta sẽ tự mình giải thích với Lang chủ."
Thậm Cốc lắc đầu nói: "Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915931/quyen-12-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.