Mấy ngày sau đó, Triệu Cấu thường xuyên đi vào Cấn Nhạc, khi là tới cùng Triệu Hoàn thảo luận quốc sự, khi là đi thăm phụ hoàng và mẫu thân, thế nhưng sau mỗi lần gặp được bọn họ đều không lập tức hồi phủ như trước kia, mà bất giác vẫn thúc ngựa vào Cấn Nhạc hoặc tản bộ quanh Phượng trì, vô tình cố ý đi lòng vòng xung quanh gốc cây anh đào.
Chỉ là hoa đào còn đó, mặt người nay đâu. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài ngày, y phát hiện ra sự mong chờ trong lòng mình, song cũng có chút chán ghét thứ cảm xúc lạ lùng ấy. Y vẫn luôn cho rằng mình không giống như Phụ hoàng và đại đa số các anh em khác, không phải một kẻ thích trêu hoa ghẹo liễu, dễ dàng động lòng. Huống chi, đó chỉ là một cô bé ngây thơ non nớt. .
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
Một ngày, hai ngày, ba ngày... bất đắc dĩ trôi qua. Vẫn chưa gặp được nàng. Y đã không cách nào khống chế được chút sầu muộn đó trong lòng.
Buổi trưa ngày thứ sáu, y vẫn đi về hướng Phượng trì như cũ, vốn dĩ chỉ định thưởng hoa, hóng gió, bởi thế nên lúc bất ngờ trông thấy nàng, từ tầm mắt tới cõi lòng đều như sáng bừng lên.
Lần này chỉ có một mình nàng đang ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây anh đào. Nàng mặc y phục mùa Xuân màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, biên độ rất nhỏ, hệt như đang ngồi trên ghế lắc, đầu hơi cúi, dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916188/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.