Trong trái tim Tông Tuyển có những hình ảnh về Nhu Phúc, về những chuyện cũ đã qua. Chẳng hạn như sân vườn đầy lá vàng rơi, hay giữa đất trời mênh mông nàng quật cường đi lướt qua y, váy áo trắng tinh tung bay như một ngọn lửa lạnh. Tuy nhiên, ở Tống cung Nam triều, y chỉ dùng một câu đơn giản để kể về hết thảy những chuyện này: "Nàng từng được ban cho ta. Đôi chân nhỏ của nàng là do ta tháo. Sau đó, ta lại nạp em gái nàng là Hiền Phúc. Hiền Phúc không cẩn thận uống nhầm rượu độc, bỏ mạng. Nàng trút giận lên ta, nghĩ đủ mọi cách muốn trốn về Nam triều. Mà ta, cuối cùng, đã để nàng được toại nguyện."
Đơn giản tới mức khiến Triệu Cấu có chút sững sờ, đợi Tông Tuyển nói xong, không thấy y nói tiếp, mới hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Tông Tuyển cười: "Lẽ nào, bệ hạ còn muốn biết thêm nhiều chi tiết hơn, tỷ dụ như ta đã nạp Phúc Quốc trưởng công chúa như thế nào?"
Triệu Cấu lập tức quay mặt đi, khôi phục lại ngữ khí bình thản: "Không cần."
Tông Tuyển nói: "Vậy thì tới đây thôi. Nếu ngày sau sự thành, vẫn mong bệ hạ đừng quên thỉnh cầu của Tông Tuyển." Dứt lời lại quay sang nhìn hàn mai dưới ánh trăng, cười nói: "Cảnh đẹp ý vui như vậy, chủ đề ban nãy hình như có chút không hợp với phong cảnh. Tông Tuyển yêu thích văn vật Nam triều đã lâu, nếu được bệ hạ đích thân giới thiệu, quả thực tam sinh hữu hạnh."
Triệu Cấu cũng khách sáo đáp: "Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915923/quyen-12-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.