Từ đó về sau Nhu Phúc quả nhiên thường xuyên dạy Anh Phất đọc sách viết chữ, mà thái độ của Anh Phất cũng vô cùng nghiêm túc, những chữ học qua, những sách đọc qua đều nhớ rõ, đối với việc luyện thư pháp lại càng nhiệt tình không thể nói. Ngoài những lúc cùng Nhu Phúc luyện tập, mỗi ngày khi trời vừa hừng sáng, chúng nhân trong cung vẫn còn đang say giấc nồng thì nàng đã thức dậy, dưới ánh ban mai mờ ảo nhúng bút vào nước luyện chữ trên nền đá cẩm thạch trong sân, sau đó đem bút rửa sạch trước khi người khác thức giấc, lặng lẽ trả về thư phòng.
Bởi thế mỗi lần Nhu Phúc nhìn thấy chữ nàng mới viết đều rất sung sướng kinh ngạc: "Anh Phất, cô quả thật có thiên phú! Càng viết càng đẹp lên rồi."
Anh Phất vẫn thường cúi đầu đáp lại: "Đó là nhờ đế cơ khéo dạy."
Rạng sáng một ngày kia, Anh Phất lại ngồi xổm trong sân luyện chữ như thường lệ, đã viết xong các chữ mà hôm qua Nhu Phúc dạy nàng, bèn luyện tập viết đi viết lại cái tên của mình "Anh Phất". Đang viết, đột nhiên nghe thấy một giọng nam ôn hòa dễ chịu từ phía sau vang lên: "Đây là tên của nàng sao?"
Anh Phất giật mình đứng lên, quay đầu lại nhìn, bèn trông thấy Triệu Khải đang tươi cười. Một tay y chắp sau lưng, một tay lơi lỏng cầm chiếc quạt khép nửa, làn gió sớm lành lạnh thổi bay những sợi tóc rủ xuống bên mang tai, quét qua gương mặt hoàn mỹ không khiếm khuyết và bờ môi mang ý cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916166/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.