Mùa Xuân năm Thiệu Hưng thứ Mười hai, ngày Nhâm Dần tháng Giêng, Triệu Cấu hạ chỉ lệnh cho Kiến quốc công Viện chuyển ra ngoài cung sinh sống.
Năm nay Triệu Viện đã 16 tuổi, phủ đệ ngoài cung Triệu Cấu sớm đã chuẩn bị thỏa đáng cho y. Thế nhưng từ đầu Đông năm ngoái, Trương Uyển nghi đã ốm liệt giường, đã sang năm mới vẫn chưa bình phục. Triệu Viện lo lắng vô cùng, quỳ xuống cầu xin Triệu Cấu cho phép y được tiếp tục chăm sóc mẹ ốm, xuất cung chậm một chút. Triệu Cấu đồng ý, cho y ở lại trong cung thêm hai tháng.
Trương Uyển nghi ốm không nhẹ, nghe nói Triệu Viện sắp phải rời cung lại càng buồn bã, bệnh tình ngày một trở nặng. Triệu Viện ngày nào cũng túc trực hầu hạ bên giường bệnh của nàng, không dám tự ý rời đi, sau đó thấy tình hình của mẹ không ổn bèn không ăn không ngủ ngày đêm canh gác.
Anh Phất cũng tới thăm Trương Uyển nghi mỗi ngày. Một ngày nọ, khi tới trông thấy Trương Uyển nghi đang mê man ngủ, mà Triệu Viện mệt mỏi quá độ gục xuống thành chiếc ghế đang ngồi ngủ gật, sắc mặt tiều tụy vô cùng, bèn khẽ khàng thở dài, lệnh người mang một chiếc áo khoác tới, tự mình đắp lên cho Triệu Viện.
Triệu Viện lại lập tức tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ với nàng.
Anh Phất mỉm cười nói: "Viện ca quả thực hiếu thuận, trong ngoài đều ca ngợi. Thế nhưng cũng phải cẩn thận sức khỏe chính mình, nếu vì lao lực quá độ mà ngã bệnh, mẹ con thấy vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915902/quyen-13-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.