Khi Nhu Phúc được đưa vào Tây điện hành cung nơi Long Hựu Thái hậu đang sinh sống, Thái hậu đang cầm cuốc xới đất trồng hoa cúc trong sân vườn. Nhu Phúc tạm thời không đi qua thỉnh an, chỉ dựa nửa người vào mép cửa quan sát bà.
Thái hậu đã 58 tuổi, thế nhưng mặt mày thanh thản, thần sắc yên bình, ý cười bên khóe môi so với năm tháng lưu lại dấu ấn đậm nét hơn trên gương mặt bà. Có lẽ là vì sợ làm tổn thương rễ hoa, động tác xới đất của bà nhẹ nhàng tỉ mỉ, từng chút từng chút một, thong dong không vội vã, kết hợp với nét mặt ôn hòa của bà, tư thái uyển chuyển không thể diễn tả bằng lời.
Qua một lúc lâu, bà mới dừng lại, đỡ cuốc đứng dậy, nhìn những bông hoa cúc đang phát triển tốt trong khu vườn mỉm cười, cảm thấy được xung quanh có người liền quay đầu lại, nhận ra là Nhu Phúc bèn mỉm cười vẫy tay: "Tới đây, Viện Viện."
Nhu Phúc đi tới bên cạnh bà hành lễ: "Thái hậu vạn phúc kim an."
Thái hậu vươn tay ra đỡ nàng, ôn hòa nói: "Con giống hệt quan gia, hãy gọi ta là mẫu hậu đi."
Nhu Phúc hững hờ nói: "Con không giống cửu ca, không có thói quen tùy tiện nhận người khác làm mẹ, ngay tới Thái thượng hoàng hậu trước kia con cũng chưa từng gọi bà một tiếng mẫu hậu."
Nghe thấy lời này, Thái hậu lại không hề tức giận, vẫn mỉm cười nói: "Viện Viện thấy không quen thì thôi vậy, chỉ là cách xưng hô mà thôi, không sao hết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916139/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.