Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại dường như kéo dài vô tận. Anh Phất cố gắng không để bản thân chìm vào những kỉ niệm xưa cũ và cảm xúc phức tạp của hiện tại. Nàng biết mình chỉ nên duy trì thái độ lạnh nhạt, lưu lại ấn tượng thản nhiên trong mắt những người đang quan sát nàng.
Bởi thế từ đầu đến cuối nàng vẫn đứng thẳng, mi mắt rũ hờ, sắc hồng sắp tràn lên gò má bị dòng suy nghĩ quét sạch, bình tĩnh tới mức không một kẽ hở.
Mà Nhu Phúc sau khi hôn nàng chậm rãi quay đầu, bình thản quét mắt nhìn những người trong điện, từ Từ Trung Lập, Phan Hiền phi, Cao Thế Vinh, Tần Lỗ quốc Đại trưởng công chúa, Ngô quốc Trưởng công chúa, tới Dương thị, Vi thị, những người bắt gặp ánh mắt của nàng quá nửa đều cúi đầu hoặc quay đi không nhìn nàng. Cuối cùng, ánh mắt nàng khóa chặt trên khuôn mặt Triệu Cấu, "Quan gia," nàng mỉm cười gọi y như vậy, "Muội là giả sao?"
Ánh mắt Triệu Cấu vẫn luôn khẽ khàng đảo qua đảo lại giữa nàng và Anh Phất, giờ phút này, cuối cùng y cũng lên tiếng.
"Tiện tỳ," y nói: "Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, dám phạm tội khi quân?"
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhu Phúc, y lệnh cho thị tùng hai bên: "Bắt ả ta lại, giao cho Đại lý tự thẩm vấn."
Nội thị vâng lệnh, đi về phía nữ tử được nói là khi quân phạm thượng kia. Nàng thản nhiên quan sát, vẫn tỏa ra khí thế oai nghi không thể xâm phạm của một công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915871/quyen-14-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.