Sau khi ra khỏi thành, Triệu Cấu quyết định về vùng Giang Nam, cấm binh bảo vệ dọc đường dần dần tự tung tự tác, tranh nhau đòi đi trước, càng ngày càng không nghe theo mệnh lệnh. Đến khi tới Dương Tử kiều, một vệ binh ngang nhiên chạy ra khỏi hàng lên cầu trước, bỏ lại đám người Triệu Cấu phía sau. Ngự doanh đô thống chế Vương Uyên thấy vậy đại nộ, mệnh người đi đuổi theo bắt vệ binh đó lại, ấn xuống bắt quỳ trước mặt Triệu Cấu.
Triệu Cấu nhìn hắn lạnh lùng nói: "Thân làm binh sĩ đáng lý ra phải chủ động hộ giá vệ quốc, chứ không phải vội vã chạy trốn bảo vệ bản thân. Khó trách gần đây quân Tống liên tục chiến bại, hóa ra là bởi loại người như ngươi quá nhiều."
Vệ binh đó nghe vậy lại cười lạnh đối đáp: "Chúng tôi vội vã chạy trốn bảo vệ bản thân là bởi bệ hạ đã lấy chính mình làm gương! Hoàng đế ngài vừa nghe có biến động gì là lập tức trốn Đông chạy Tây, dựa vào cái gì mà yêu cầu chúng tôi phải làm lá chắn bảo vệ ngài khỏi đao kiếm quân Kim? Mạng của ngài quý giá đến vậy, lẽ nào mạng của binh lính phổ thông chúng tôi lại không phải là mạng hay sao?" Lại quay sang nhìn Anh Phất đứng cạnh Triệu Cấu, lớn tiếng nói: "Quân Kim áp sát biên giới, bệ hạ lại chỉ tin nghe Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Ngạn ngụy tạo thái bình, không chịu phòng thủ, quân Kim đã sắp đánh vào tới cửa rồi vẫn đang cùng nữ nhân phong lưu trác táng..."
Lời chưa dứt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916113/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.