Sau sự kiện son phấn khéo quá hóa vụng, Cao Thế Vinh không còn dám manh động nữa, ngày một chán nản thụ động trước mặt Nhu Phúc, ngoài mấy câu thăm hỏi thường ngày ra cũng không làm bất cứ việc gì lấy lòng nàng nữa. Mà Nhu Phúc dường như cũng rất hài lòng về trạng thái hiện tại giữa hai người bọn họ, giữa ngày mời y tới nói chuyện phiếm, tới buổi tối ai lại quay về phòng người nấy nghỉ ngơi, nước sông không phạm nước giếng. Song trước mặt người ngoài cũng biết nghĩ cho thể diện của phò mã, bao giờ cũng diễn vẻ phu thê ân ái cùng y, thi thoảng còn thay y xin Triệu Cấu một ít phong thưởng, bởi thế người ngoài nhìn vào đều nói đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp viên mãn.
"Phò mã gia, lại sắp đến sinh nhật của công chúa rồi, năm nay ngài phải chuẩn bị lễ vật gì độc đáo một chút đấy." Mùa Xuân năm Thiệu Hưng thứ tư, một chập tối nào đó, Hỉ Nhi nhắc nhở Cao Thế Vinh.
"Lại" sắp đến rồi? Phải, nàng sinh vào mùa Xuân, năm ngoái y tổ chức tiệc sinh thần trong phủ cho nàng, tặng nàng rất nhiều châu báu quý giá, nàng lại không buồn liếc nhìn cái nào. Hồi tưởng lại tâm trạng hụt hẫng sau buổi tiệc ấy vẫn cảm thấy rõ ràng vô cùng, hết thảy như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Bọn họ đã thành hôn được hơn một năm. Khoảng thời gian một năm trôi qua không dấu vết, y đã vứt bỏ chiến trường từng mê đắm, thế nhưng lại thất bại nặng nề trên tình trường, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916051/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.