Biểu cảm của Nhu Phúc khi nhìn thấy miếng ngọc bội này là việc mà Triệu Cấu có ý thăm dò, thế nhưng nàng vẫn kiên quyết từ chối y ngoài cửa, khiến y bất đắc dĩ đành phải lệnh cho thị nữ giao miếng ngọc bội cho nàng, đồng thời cũng mất đi cơ hội có được đáp án.
Lần này sự chờ đợi dường như đã trở nên dài hơn. Bầu trời đêm có tuyết rơi, tuyết trắng nhẹ nhàng nhảy múa, đậu trên mặt y hóa thành những giọt nước tí hon, rồi rất nhanh tan biến. Cứ như vậy, bất giác nhận ra đêm đã khuya, áo choàng đã ướt gần nửa, y phục lạnh lẽo. Y kiên trì đứng ngoài cung thất của nàng, xem nàng lúc nào sẽ mở cửa ra.
Cuối cùng cửa cung cũng khẽ khàng mở ra. Nàng chậm rãi bước tới trong luồng sáng đổ dài trên nền đất, trong tay cầm miếng ngọc bội, đưa ra trước mặt Triệu Cấu, nói: "Muội không biết đây là thứ gì, trả lại cho hắn ta đi."
Triệu Cấu đón lấy ngọc bội, chuyển mắt nói với thị nữ phía sau nàng: "Mang áo khoác của công chúa tới."
"Không cần." Nhu Phúc xoay người, mệt mỏi nói: "Muội quay về ngủ đây."
Y vội vã giữ lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại đối diện với mình: "Cùng ta tới gặp hắn một lần."
Nàng cau mày giằng ra: "Muội không đi! Hắn và huynh có giao dịch gì thế? Lẽ nào những gì hắn nói huynh đều tin cả?"
Y ôm chặt lấy nàng: "Những gì nên tin, những gì không nên tin, ta đương nhiên biết. Thế nhưng nếu lần này muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916024/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.